Lúc Lâm Thư trở lại Đế Hào đã là nửa đêm, anh có chút mệt mỏi, nới lỏng cà vạt trên cổ, quản lý thương nghiệp của nhà họ Lâm lâu như vậy, anh vẫn có chút không thích việc xã giao, không thích sự dơ bẩn và dối trá dưới chốn phồn hoa kia. “Thiếu gia, người của nhà họ Diệp đưa tới.. ừm, một phần lễ vật.” Giám đốc khách sạn vừa nhìn thấy Lâm Thư, vội vàng đi lại, báo cáo chuyện này nhưng mà vẻ mặt có chút khó xử. “Là Diệp Thần?” Lâm Thư nhíu mày, nghĩ tới cô bé đã gặp hôm nay, từ xưa đến nay, anh không thích tác phong của nhà họ Diệp, sau khi gặp Bối Nhi lại càng thêm chán ghét. “Dạ, nhưng mà…Người anh ta phái tới nói muốn thiếu gia tự mình đi xem phần lễ vật này.” Giám đốc âm thầm chửi thầm cấp trên của mình, chính mình không dám tới nói chuyện này lại đẩy lên trên người ông, vạn nhất thiếu gia nổi giận thì làm sao bây giờ? “Lễ vật đâu?” Anh đoán có lẽ là phụ nữ hay là đàn ông linh tinh, đi đến thành phố S chưa được một tháng đã bị nhiều người tặng vài người phụ nữ, đàn ông nghe nói là cực phẩm, anh còn vì thế mà từng nổi giận, trách phạt người phụ trách khách sạn cái gì cũng dám thu. Nhưng mà nhà họ Diệp ở thành phố S chính là bọn rắn độc, lúc này lại muốn hợp tác với nhà họ Diệp, anh là người nhà họ Lâm cũng không tiện đắc tội với bọn họ, có lẽ vì nguyên nhân này nên người của khách sạn không tiện cự tuyệt “Lễ vật” của Diệp Thần. “Dạ… Ở bên này.” Giám đốc dẫn Lâm Thư đến cái phòng đó, mở cửa rồi lập tức rời đi. Phòng này cách phòng của anh không xa, giám đốc vô cùng tri kỷ mở đèn lên, anh cứ thế đi vào, lập tức thấy một cái hộp thật lớn đặt ở trên mặt đất, phía trên còn cột dây lụa màu hồng. Lâm Thư thật không biết vì cái gì mà thành phố S đều thích kiểu cách này, tặng người thì tặng người, mỗi lần đều phải dùng hộp quà để ngụy trang. Không kiên nhẫn đi lên, kéo sợi dây lụa, mở nắp hộp ra, liếc nhìn một cái lập tức kinh ngạc đến ngây người. Bên trong đúng là người buổi chiều mới nói chuyện phiếm với anh, Bối Nhi, nhưng mà khiếp sợ nhất lại là bộ đồ hóa trang trên người Bối Nhi. Đôi mắt Bối Nhi bị mảnh vải màu đen che lại, trong miệng nhét một cái nút, trên người mặc một bộ đồ hầu gái, tay chân đều bị cột lại, bộ trang phục hầu gái liền quần này cái gì đều có, nhìn qua che đến kín mít, võ trang đến cổ, lại làm người khác không khỏi có cảm giác muốn hung ác xé nát quần áo của cô, rồi mới mạnh mẽ chơi cô đến chết. Lâm Thư thật sự không rõ cách làm của Diệp Thần, theo như điều tra của anh, trong khoảng thời gian này, hình như Diệp Thần rất thích Bối Nhi. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện chiều nay? “Ưm…” Tiếng rên rỉ suy yếu đánh của Bối Nhi gãy vấn đề tự hỏi của Lâm Thư, Lâm Thư vội vàng cởi bớt dây trói trên người của cô, ôm cô đặt lên trên giường. “Lâm… Lâm Thư?” Đôi mắt Bối Nhi bị ánh sáng kích thích phát đau, trước khi nhắm mắt mơ mơ hồ hồ thấy Lâm Thư, có chút không xác định. “Là tôi.” Tiếng nói vô cùng dịu dàng trấn an cảm xúc sợ hãi của Bối Nhi, Lâm Thư là người bạn chân chính đầu tiên của Bối Nhi, thấy người bạn đặc biêt này, Bối Nhi nắm lấy Lâm Thư, cất tiếng khóc lớn. Lâm Thư có chút xấu hổ, anh bị nắm chặt lấy, có chút luống cuống tay chân, đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp được tình huống như vậy, lại không thể rời đi lấy khăn giấy, đành phải dùng bộ tây trang sang quý của mình cho Bối Nhi lau nước mắt, nhẹ nhàng dỗ dàng Bối Nhi nói ra rốt cuộc chuyện này là như thế nào. “Mọi chuyện… nấc… Chính là như vậy… nấc…” Bối Nhi đứt quãng nói rõ nguyên nhân, cô là tính nô bị tẩy não, trạng thái bây giờ của cô chính là bị vứt bỏ, giống như thú con không nhà để về, nắm chặt sợi rơm duy nhất có thể khiến mình cảm thấy an toàn.