Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1
Chương 217 : Nắm tay, mỉm cười nhìn giang sơn. Cuộc đời này chỉ có một người
Bối Nhi sửng sốt ngay tại chỗ, nàng thật sự không biết Mặc Khí vì nàng đã làm nhiều chuyện như thế, trong lúc nhất thời vừa khóc vừa cười, ôm Mặc Khí, nước mắt khiến một thân cẩm y của hắn ướt nhẹp.
“Ta từ trong bí điển của Vọng Tinh Các biết được, nếu nàng uống máu của con cháu Mặc thị lập tức sẽ biến trở về người thường. Ta không cần loại trợ lực mang tên Vọng Tinh Các này, ta càng cần một vương hậu có thể cùng ta nắm tay nhìn thiên hạ, có thể mỗi ngày mở mắt nhìn ta. Bối Nhi nàng có nguyện ý hay không?”
Khi Mặc Khí nói những câu này vô cùng thấp thỏm bất an, cho dù chuyện nên làm, không nên làm hai người bọn họ đều đã làm, cho dù bọn họ cũng từng đính ước với nhau nhưng trong đáy lòng hắn vẫn có chút hư ảo, sợ nữ nhân trước mắt không chịu gật đầu.
Trên mặt Bối Nhi đầy nước mắt nước mũi, nhìn vô cùng chật vật, nàng muốn tránh thoát khỏi sự ôm ấp của nam nhân đi rửa mặt chải đầu, cố tình nam nhân một hai phải bắt nàng trả lời ngay lúc này, nàng đành phải tức giận nói: “Ngay cả hôn lễ cũng không có, ai muốn làm vương hậu của chàng!”
Nói xong, Bối Nhi che lại trái tim không ngừng kinh hoàng, chạy đi, chỉ để lại Mặc Khí một người cười ngây ngốc tại chỗ.
Nói những hoàng tử đó là phế vật cũng không phải không có đạo lý, một đám thân kiều thịt quý lại đối với võ học chậm trễ, cuối cùng chỉ có hai người còn sống, bất quá là sống ở trong quân doanh của người khác.
May mắn Mặc Khí sớm có chuẩn bị, ở trong quân đội của mỗi vị hoàng tử đều xếp thuộc hạ của hắn vào, vì vậy thật ra quân đội không có tổn thất bao nhiêu, nhiều nhất chính là tổn thất một người chủ tướng không nên thân, nhưng mà ở trong mắt Mặc Khí chuyện này cũng không được tính là tổn thất.
Sau chuyện này, không người nào có thể diễn tả đầy đủ phong thái Mặc Khí vào sách sử, ngắn ngủn chỉ ba tháng, lại có thể đánh tới vương thành của Yến Quốc, bức cho Yến Vương quỳ xuống xưng thần, thả hai vị hoàng tử ra, một đại cường quốc cuối cùng lại biến thành nước phụ thuộc của Mặc Quốc.
Chỉ còn lại hai vị hoàng tử tất nhiên không có cách nào tranh vương vị với Mặc Khí, cho dù có người hoài nghi người hạ độc thủ phía sau trận chiến tranh này là Mặc Khí cũng không có cách nào nói ra những lời như Mặc Khí không thích hợp với vương vị, nói cho cùng bá tánh cả nước và hơn phân nửa triều thần đều ủng hộ Mặc Khí.
Sau khi xác nhập Yến Quốc, Mặc Khí không vì cái trước mắt, nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, hắn vẫn biết được những đạo lý này, hơn nữa cho dù có nhất thống thiên hạ cũng không sánh được lúm đồng tiền tuyệt mỹ của Bối Nhi.
Vì vậy vị quân vương mới ra lò lập tức về nhà, vô cùng vui vẻ nghênh thú tân nương.
Mặc Khí rất cẩn thận, vì không để người khác lên án và nghi ngờ sự xuất hiện của Bối Nhi, hắn cố ý an bài cái chết cho các chủ Vọng Tinh Các, rồi sau đó lại tìm một vị thái phó tiền triều coi như là nhà mẹ đẻ của Bối Nhi.
Lại nói tiếp vị tiền thái phó này ở trong triều có uy vọng rất cao lại ở trong bóng tối thưởng thức và ủng hộ Mặc Khí, cũng từng có một nữ nhi, chẳng qua nữ nhi này chết yểu nhưng không người biết đến, vì vậy Mặc Khí nhẹ nhàng khiến vị tiền thái phó này vô cùng vui vẻ nhận nữ nhi Bối Nhi này.
Gia thế và xuất thân của vị vương hậu này không chê vào đâu được, không có người nào dám nghi ngờ.
Còn về Vọng Tinh Các, tự nhiên là do hài tử còn trong tã lót kế thừa, chẳng qua Mặc Khí cố ý làm phai nhạt ảnh hưởng của Vọng Tinh Các với triều đình, vì vậy lấy lý do các chủ tuổi nhỏ, trục xuất trở về chỗ của Vọng Tinh Các lúc trước.
Có một vị quốc vương là chiến thần, không ai cảm thấy một hài tử nho nhỏ có bao nhiêu quan trọng, cho nên không ai nghi ngờ quyết định của Mặc Khí.
Ngày Mặc Khí quyết định đăng cơ cũng là ngày thành thân với Bối Nhi, hơn nữa hạ chỉ cuộc đời này chỉ cần một vương hậu, cả nước rộ lên.
Lại ngại hành động đó của mình không đủ tình thâm, Mặc Khí tự tay viết xuống một phong thư tình, trong đó thâm tình nhất chính là câu:
Nắm tay, mỉm cười nhìn giang sơn, cuộc đời này chỉ có một người.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
62 chương
10 chương
46 chương
104 chương