Ngày hôm sau, nhà họ Lam. “Bối Nhi coi trọng ai mà không được lại đi coi trọng một người đã ly dị, một người đàn ông như vậy có cái gì tốt?” Một người phụ nữ xinh đẹp nóng nảy nói, cuối cùng vì kích động mà ném toàn bộ ảnh chụp trên bàn xuống đất. Tất cả ảnh chụp đó đều là Âu Bằng và Lam Bối Nhi. “Được rồi, Bối Nhi tình nguyện ở với cậu ta cũng không muốn về nhà còn không phải là do vấn đề của hai chúng ta hay sao?” Một người đàn ông trung niên nhàn nhạt một câu, lập tức áp tính tình nỏng này của người phụ nữ xuống nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện làm cách nào Lam Bối Nhi cũng không muốn về nhà, bọn họ đều một bụng buồn bực. Lại nói tiếp, bọn họ ai cũng sai. Lam Thư Mặc và Dương Đạm Họa đều xuất thân từ những gia tộc lớn, có thể nói là môn đăng hộ đối. Hai người này thuộc về kiểu kết hôn trước rồi yêu sau, một người ôn hòa một người nóng nảy, sau khi kết hôn mới bắt đầu chậm rãi cọ sát tính tình. Sau khi tiếp xúc mới phát hiện sở thích của hai người hợp nhau, đối với việc mở rộng sự nghiệp của gia tộc đều có dã tâm. Thế là sau khi nữ tướng Dương Đạm Họa sinh Lam Bối Nhi lập tức cùng Lam Thư Mặc tập trung tinh thần vào trong sự nghiệp, sống như hai người cuồng công tác, từ nhỏ Lam Bối Nhi đều do ông nội nuôi lớn. Chưa từng hưởng thụ tình thương của cha, tình thương của mẹ, Lam Bối Nhi vẫn luôn nói những câu oán hận cha mẹ nhưng cũng có chờ mong, chân chính khiến quan hệ của bọn họ trở nên quyết liệt chính là năm Lam Bối Nhi mười sáu tuổi, ông nội của cô qua đời, đến tận khi tang lễ, bọn họ mới trở về. Ông cụ nằm trên giường bệnh hơn một tháng, hai vợ chồng cũng chưa từng trở về thăm một lần, đều nói công tác bận rộn. Khi Lam Bối Nhi bỏ nhà trốn đi, đã nói một câu độc ác, khi nào hai người chết đi cô mới trở về. Chờ đến bọn họ hối hận muốn vãn hồi Lam Bối Nhi, cô đã ở bên ngoài hỗn đến hô mưa gọi gió, căn bản không cần bọn họ. Phương pháp gì bọn họ cũng thử, bất đắc dĩ Lam Bối Nhi mềm cứng đều không ăn, giằng co với ba mẹ một lần chính là hai năm. Ai ngờ con gái còn chưa về nhà đã bị một lão nam nhân đoạt đi rồi, cho dù là tính tình ôn hòa như Lam Thư Mặc cũng nhịn không nổi, nghe thấy tin tức lập tức bẻ gãy cây bút trong tay. “Vậy anh nói thử xem, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngồi nhìn Bối Nhi bị bắt cóc?” Dương Đạm Họa vỗ xuống bàn, tức giận ngút trời. “Chúng ta đi gặp người người đàn ông này một lần, ít nhất trong tư liệu người đàn ông này rất trong sạch.” “Hừ, em muốn làm thịt cậu ta!” Động tác của cha mẹ Lam rất nhanh, cùng ngày đã hẹn Âu Bằng gặp mặt. Không khí sau khi gặp mặt đặc biệt quỷ dị, tuy nói nhìn thoáng bên ngoài cha mẹ Lam đều là cảnh đẹp ý vui, nhưng ánh mắt của hai người đều không hề thân thiện. “Khụ khụ, hai người là cha mẹ của Bối Nhi?” Cuối cùng vẫn là Âu Bằng chịu đựng không nổi, trước tiên mở miệng. “Lần này chúng tôi tới tìm Âu tiên sinh là muốn cậu khuyên Bối Nhi về nhà.” Đè lại bà xã đang ngo ngoe rục rịch, Lam Thư Mặc cố gắng bình tĩnh nói. “Tôi muốn biết vì sao Bối Nhi không về nhà.” “Chuyện này anh không có tư cách biết!” Dương Đạm Họa nổi trận lôi đình, nắm lấy cổ áo Âu Bằng, gióng nói muốn bao nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu tàn nhẫn: “Tiểu tử, tôi cảnh cáo cậu nếu không đưa Bối Nhi trở về, cậu lập tức có thể lựa chọn một cách chết, tôi thành toàn cho cậu!” Lam Thư Mặc ngồi bên cạnh, tựa lưng vào ghế, ưu nhã đốt một điếu thuốc, đối hành động của bà xã nhà mình sớm đã miễn dịch. Âu Bằng nuốt nước miếng, anh nên nói di truyền gien vĩ đại cỡ nào hay sao? Lam Bối Nhi quả thực chính là sự kết hợp hoàn mỹ của hai người này. “Bối Nhi có trở về nhà hay không đó là do cô ấy tự chọn, tôi sẽ không can thiệp!” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng anh vẫn thấy hơi đau đớn, có lẽ chính là không nỡ, chờ đến khi Bối Nhi cũng rời đi, anh lại quay trở về một người nhưng mà để duy trì hiện tại, có cái gì phải sợ. “Tránh ra! Đừng ép tôi động thủ!”