Edit: Ư Ư
Theo định luận ngôn tình, nữ phụ ác độc sẽ không có người nào yêu mình thật lòng, cho dù có, cũng là do có đủ loại nguyên nhân che mắt, tóm lại, một ngày nào đó người thích nữ phụ ác độc sẽ biết "thích" không thể bị gọi là "thích", nhiều lắm cũng chỉ là do nhất thời mê muội.
"Lâm Uyên." Hiên Viên Lãng cười tủm tỉm nói: "Ngươi quen biết vị cô nương xinh đẹp này từ lúc nào vậy? Đây là tiểu thư nhà nào, ngươi không giới thiệu để ta nhận thức một chút?"
Hiên Viên Lãng cũng không tùy tiện như biểu hiện bên ngoài, trên thực tế, người này lại là một người nam nhân có dã tâm có thủ đoạn, nếu không cuối cùng cũng sẽ không bước lên ngôi vị hoàng đế.
Giang Lâm Uyên rũ mắt cười nói: "Là thiên kim phủ thái sư."
"Phủ thái sư có hai vị thiên kim, vị con vợ lẽ kia, ta đã từng gặp bên cạnh vương thúc, người chưa gặp, là vị tiểu thư con vợ cả kia." Hiên Viên Lãng tiêu sái mở quạt, lộ ra một nụ cười đầy sâu xa, "Lâm Uyên ngươi lại giới thiệu như vậy, nếu ta không biết rõ những vị tiểu thư trong kinh thành này, chỉ sợ ta cũng không biết thiên kim phủ thái sư mà ngươi nói, kỳ thật là đệ muội của ngươi."
"Tứ hoàng tử hỏi thiên kim nhà ai, thì ta trả lời như thế, hình như cũng không có gì sai."
"Cũng đúng." Hiên Viên Lãng gật gật đầu, không nói về vấn đề này với Giang Lâm Uyên, hơi hơi nghiêng người nhìn Bạch Tửu, sang sảng cười nói: "Ta cũng không phải là thú dữ, sao cô nương lại sợ ta như vậy?"
Bạch Tửu cúi đầu, lấy tay áo che mặt, nhút nhát sợ sệt nói: "Ta... Không thói quen gặp người xa lạ."
Hiên Viên Lãng "Nga" một tiếng.
Bạch Tửu tỏ vẻ nhút nhát, thấp giọng nói: "Thiếu tướng quân, ta không thoải mái, vào trong xe ngựa trước."
Giang Lâm Uyên nói được, Bạch Tửu cúi đầu bụm mặt xoay người rời đi, nhưng cái tốc độ này lại không giống với cái lý do thân thể không thoải mái của nàng.
Hiên Viên Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Bạch Tửu, cho đến khi không thấy nữa, chậc một tiếng, "Lâm Uyên, thứ đệ kia của người... Có phải không được không?"
Giang Lâm Uyên nhìn Hiên Viên Lãng.
Hiên Viên Lãng hạ giọng, "À ừ thì... Bổn hoàng tử nhìn, đệ muội của ngươi vẫn là hoàn bích chi thân(*), ngươi nói xem, không xuống tay với một vị mỹ nhân như vậy, có phải Giang Tiện Ngư có bệnh không?"
"Tứ hoàng tử."
"Hả?"
Giang Lâm Uyên nửa híp mắt cười, "Ngươi thật giống vị ma ma thích khua môi múa mép trong cung đấy."
Hiên Viên Lãng nghẹn họng.
Mà bên kia, Bạch Tửu ngồi trong xe ngựa mới phát hiện trong tay còn cầm cái trâm kia, bây giờ cũng không thể xuống xe, nàng chỉ có thể lát nữa trả lại đồ cho Giang Lâm Uyên, Bạch Tửu đang nghĩ ngợi, đột nhiên xe ngựa lại chuyển động, mà nàng cũng không nói với xa phu sẽ về phủ.
Nàng vươn tay đang định mở cửa xe, cửa xe đã được mở ra, xa phu chui vào rải bột phấn, Bạch Tửu sặc bột, sau khi ho khan vài tiếng, đầu óc lại trở nên nặng trĩu, nàng biết mình đã bị người tính kế.
Bạch Tửu nhẫn tâm cắn đầu lưỡi, đau đớn và mùi máu tươi làm nàng tỉnh táo hơn, người kia đã ra ngoài, hiển nhiên gã không nghĩ tới một nữ tử yếu đuối như Bạch Tửu có thể chịu đựng được lâu, vì thế khi gã chuẩn bị đóng cửa xe lại bị Bạch Tửu cầm trâm đâm mạnh vào cánh tay, gã rụt tay lại theo bản năng, Bạch Tửu dựa vào chút sức lực cuối cùng lao ra ngoài, từ trên xe lăn xuống.
Khi tiếp xúc với mặt đất, nàng có thể cảm giác được khuôn mặt và tay mình đều bị cọ xát chảy máu, nhưng vì tác dụng của thuốc mê, nàng cũng không cảm thấy đau lắm, đôi mắt trở nên mơ hồ, nàng có thể nhìn thấy người xung quanh kinh ngạc chạy đi, cũng thấy chiếc xe ngựa kia dừng lại, mà gã đang đi về phía nàng.
Thần trí dần dần tan rã, cho dù nàng cố gắng nhưng đầu ngón tay cũng không thể cử động, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân vô lực.
Trước mắt xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, nhưng đều mơ hồ, rõ ràng, chỉ có một người duy nhất.
"Cứu ta..." Cánh môi khẽ nhúc nhích, nàng nỉ non ra tiếng.
Người hôn mê được một nam nhân ôm vào trong ngực.
Giang Lâm Uyên vội vàng chạy đến, hơi thở hỗ loạn, y ôm chặt Bạch Tửu, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm bóng người dần dần biến mất kia, một người đứng ở phía sau nó: "Xa phu bị người đánh hôn mê ném vào ngõ nhỏ, Thiếu tướng quân, có cần đuổi theo không?"
Nên đuổi theo, nhưng cũng không thể mặc kệ Bạch Tử.
Giang Lâm Uyên lạnh lẽo nói, "Không sao, ta sẽ biết người đó là ai, đi về trước."
Y ôm Bạch Tửu lên xe ngựa ngồi xuống, khi không ai có thể nhìn thấy y, hơi thở ôn nhuận như ngọc trên người đã bị hơi thở nguy hiểm bao phủ
Giang Lâm Uyên rũ mắt nhìn người trong lòng, bên trái khuôn mặt Bạch Tửu có vài chỗ bị xước, bởi vì tay tiếp đất trước, hai tay đều bị thương nặng, làn da nàng non mịn, dù là vết thương nhỏ nhìn cũng cảm thấy ghê người, đặc biệt khó chịu.
Giang Lâm Uyên nâng tay phải, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe môi nàng, y nhìn ra, vì tỉnh táo, nàng đã tàn nhẫn với chính bản thân mình, y thấy khóe môi nàng đang mấp máy, hình như đang nói gì đó.
Giang Lâm Uyên hơi hơi khom lưng, kề sát khuôn mặt nàng, lần đầu tiên nhìn nàng gần như vậy, cũng nghe cái tên nàng đang nỉ non.
Giang Lâm Uyên đặt lòng bàn tay nàng ở bên môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu trong lòng bàn tay, mùi máu tươi thuộc về nàng chậm rãi khuếch tán, sương mù trong mắt dần dần bị sung sướng thay thế, môi mỏng nhẹ cong lên, nụ cười ôn nhu như nước, cũng làm người trầm luân.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
93 chương
81 chương
3 chương