Edit: Ư Ư Giang Lâm Uyên thu liễm ý cười, "Tiện Ngư lại đối xử với muội như vậy." "Là ta không tốt..." Bạch Tửu thần sắc lộ ra u buồn, trong thanh âm mang theo khổ sở, chỉ sợ lập tức sẽ khóc. "Đây là Tiện Ngư sai, sao lại có thể trách mupoij? Tiện Ngư cưới một vị thê tử tốt như muội, rồi lại không đối tử tốt với muội, đúng là đang trong phúc không biết phúc." Đôi mắt Giang Lâm Uyên lộ ra sự bất đắc dĩ, tầm mắt y dừng trên người Bạch Tửu, nhưng thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hình như tràn đầy khổ sở nhưng không thể nói ra, chỉ có thể để trong lòng, y than nhẹ một tiếng, "Nếu như thế, như vậy bữa cơm hai ngày sau càng phải ăn, đệ muội yên tâm, cho dù Tiện Ngư không muốn, ta cũng sẽ trói lại, làm nó không thể không quan tâm muội như vậy." "Thiếu tướng quân..." "Đệ muội, chớ có nhiều lời." Giang Lâm Uyên thành khẩn lại xin lỗi nói: "Đây là Tiện Ngư không đúng, trong lòng muội oán nó hẳn là, người của Giang gia cũng không phải là người không nói lý, nhưng hai người trước sau là phu thê, cho nên cần tìm cách cải thiện quan hệ của hai người, là chuyện một người huynh trưởng như ta nên làm." Bạch Tửu nói: "Nhưng nhị thiếu gia..." "Tiện Ngư như thế nào không quan trọng, muội là thiên kim phủ thái sai, đã gả vào Giang gia, vậy Giang gia phải có trách nhiệm chăm sóc muội thay phủ thái sư." Khóe môi Giang Lâm Uyên hơi cong, nụ cười làm người ta như đang ngâm trong gió xuân, vô cớ khiến người cảm thấy yêu quý, tin tưởng, y nói: "Đệ muội, muội phải tin tưởng ta và phụ thân ta, đều đứng về phía muội, sẽ không bởi vì thân sơ viễn cận mà chẳng phân biệt đúng sai." Khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ. Cả người ôn hòa mà ưu nhã, lúc này ánh trăng đã lên cao, chỉ nhìn thấy y hòa mình dưới ánh trăng, dương dương tự đắc. Bạch Tửu trong lòng lại nghẹn đến mức hoảng. Lại có gió đêm thổi tới, y săn sóc nói: "Thân thể đệ muội không tốt, ban đêm gió lạnh, đệ muội nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi đi." Bạch Tửu bị gió thổi tới làm tâm tình càng thêm không thoải mái, không nghĩ tới mới vừa giải quyết một vị công công muốn tác hợp nàng và Giang Tiện Ngư, lại có một vị huynh trưởng tới muốn cải thiện quan hệ của nàng và Giang Tiện Ngư, nàng thậm chí hoài nghi, có phải Giang Lâm Uyên này cố ý làm nàng tức giận không? Nàng giống như bị y dắt mũi đi, loại cảm giác này làm nàng không thích. Giang Lâm Uyên là người nhạy bén cỡ nào, y tất nhiên cảm nhận được cảm xúc của Bạch Tửu thay đổi, nhưng y thản nhiên cho rằng đó là đệ muội quá cảm động, y dặn dò nàng bảo trọng thân thể, rồi đi về phía trước. Tâm tình thoạt nhìn rất không tồi. Giang Lâm Uyên đang nghĩ tới chuyện hai ngày sau nên ăn những thứ gì, khi đi ngang qua Bạch Tửu, gió thổi tới mùi máu tươi, mà mùi máu tươi kia rõ ràng là từ trên người nàng. Giang Lâm Uyên nghiêng đầu rũ mắt, dưới ánh trăng, sắc mặt nàng tái nhợt, hai tay ôm ngực, khóe mắt mang theo nước mắt, uể oải đáng thương, thân thể tinh tế gầy yếu run nhè nhẹ, ánh trăng sáng làm nàng giống như sắp biến mất, chỉ có vết máu bên khóe miệng làm người cảm thấy sợ hãi. Nàng nhất định rất đau, tùy thời đều có thể bị một trận gió thổi ngã, thân thể nghiêng nghiêng, trước khi nàng sắp ngã xuống, Giang Lâm Uyên nhanh chóng vươn tay ôm lấy nàng, y nhíu mày lại, "Ta đưa muội trở về phòng trước." "Ta..." Bạch Tửu vừa mở miệng ra, trong cổ họng đã cảm thấy tanh ngọt, lúc này không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, vết máu nhiễm đỏ bạch y. Nàng khóc ra tiếng, tiếng khóc cũng thật nhỏ, giống như tiếng khóc lớn hơn một chút, sẽ lấy hết sức lực toàn thân của nàng, đáng thương chảy nước mắt, "Thân thể của ta vô dụng như vậy, chú định không sống được lâu, sao có thể để Thiếu tướng quân mệt mỏi vì và và nhị thiếu gia? Ta rất may mắn... May mắn nhị thiếu gia không thích ta, như thế... Như thế sau khi ta chết, cũng sẽ ít đi một người đau buồn vì ta..." Giang Lâm Uyên không nói gì, đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm như có tia sáng xẹt qua. Giang Tiện Ngư hẳn là nên cảm thấy may mắn khi không thích Bạch Tửu, nếu không cả đời bị Bạch Tửu lừa dối trong lòng bàn tay còn không tự biết. Bạch Tửu lâm vào hôn mê hình như nghe được tiếng cười khẽ của một ai đó.