Edit: Ư Ư
Lam Trạch không nhịn được cười một tiếng, "Nếu lời cảm ơn của cô là vì Hứa Khâm thì không cần đâu, thằng nhóc Hứa Khâm kia cũng sẽ không nhận."
Đến bây giờ ông vẫn còn nhớ lúc trước thằng nhóc Hứa Khâm kia bảo đảm sẽ trả lại tất cả những thứ anh đã nợ.
Hứa Khâm không thích nợ người khác, đặc biệt là Lam Trạch, nhưng anh vẫn còn quá trẻ, đúng là anh trưởng thành hơn những người cùng lứa tuổi, nhưng so với Lam Trạch thì anh chỉ giống như một con hổ mới mọc răng mà chưa biết săn mồi.
Nhưng điều làm người khác hâm mộ nhất trên người anh chính là tuổi trẻ,
Bạch Tửu, "Ngài nói muốn cho biết biết sự thật, bây giờ có thể nói chưa?"
"Trước khi nói thì tôi hy vọng cô Bạch có thể tắt hết tất cả các thiết bị điện tử trên người." Lam Trạch cười ôn hòa, "Tôi không hy vọng cuộc nói chuyện này bị truyền ra ngoài."
Bạch Tửu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tắt máy rồi hỏi: "Ngài có cần lục soát xem tôi còn mang theo thứ gì trên người không?"
"Không cần, tôi vẫn rất tin tưởng cô Bạch, mờ" Lam Trạch đi tới một cái ghế rồi ngồi xuống.
Bạch Tửu đi theo phía sau ngồi xuống đối diện ông.
Lam Trạch thở dài, "Quả nhiên là già rồi nên đứng một lát đã thấy khó chịu, ngồi xuống thoải mái hơn nhiều"
Câu nói của Lam Trạch không ngừng lộ ra tin tức để Bạch Tửu biết tình trạng sức khỏe của ông không tốt.
Bạch Tửu không nói gì.
Ông cười, "Cô Bạch không cần nghiêm túc vậy đâu, tôi không có ác ý với cô và cả Hứa Khâm mà ngược lại, tôi rất thích cô."
"Đó là vinh hạnh của tôi." Bạch Tửu coi như ông đang nói đùa nên cười rất là hào phòng
Lam Trạch bật cười lắc đầu, lại thở dài một tiếng, "Nếu tôi có thể trẻ lại mười tuổi, tôi nghĩ... tôi nghĩ dù tôi có gặp được người mình thích thì tôi cũng sẽ không hành động, dù gì tôi và Hứa Khâm cũng không giống nhau, cậu ấy có thể không cố kỵ điều gì mà theo đuổi người mình thích nhưng cơ thể của tôi lại không cho phép tôi chạy quanh thế giới vì một người."
"Lam tiên sinh, có lẽ chúng ta có thể nói tới chuyện chính rồi." Bạch Tửu không muốn nghe thấy mấy câu nói giống như đang trăn trối này bởi vì cô cũng không biết mình nên nói gì về điều này.
Lam Trạch khẽ cười một tiếng, ông nói: "Được rồi, cô muốn biết sự thật thì tôi sẽ nói, giống như suy đoán của cô, Hứa Khâm là con trai của tôi."
Bạch Tửu cảm thấy hơi ngoài ý muốn khi nghe thấy đáp án này, nhưng câu nói tiếp theo của Lam Trạch lại làm cô càng thêm mơ hồ.
Ông nói: "Tôi và Tô Nguyện không có quan hệ như cô nghĩ."
Bạch Tửu ngạc nhiên, "Ngài và mẹ của Hứa Khâm... Vậy, vậy chẳng lẽ Hứa Khâm không phải là con của Tô Nguyệt..."
"Không, Hứa Khâm là con trai của Tô Nguyệt."
Bạch Tửu càng thêm mơ hồ, Lam Trạch chính miệng thừa nhận Hứa Khâm là con của ông, Hứa Khâm cũng là con trai của Tô Nguyệt, nhưng mà ông lại không có quan hệ gì với mẹ Hứa?!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
70 chương
68 chương
15 chương
23 chương
20 chương