Không có người nào lại không thích người có ngũ quan tinh xảo, cơ hồ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung một thằng bé, Hứa Nặc cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cha mẹ Hứa Nặc đã từng cảnh cáo cô:
"Nặc Nặc, không được thân cận quá với đứa bé Hứa Khả kia".
Hứa Nặc lại không nghe.
Trên thực tế, một cô bé luôn ngoan ngoan, trong xương cốt cũng sẽ có tính cách phản nghịch.
Huống chi, 12 tuổi vừa vặn là tuổi mà các thiếu nữ dậy thì.
Làm con ngoan 12 năm, cái gì cũng đều nghe cha mẹ, như vậy......
Ngẫu nhiên cãi lời cha mẹ, hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn đi?
Cô đem tất cả mọi thứ chia sẻ cùng hắn, mà Hứa Khả vốn được nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống nhưng nhờ sự nhiệt tình của cô, hắn dần dần đã không còn phòng bị, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu tươi cười.
Nụ cười đó thật tươi, ấm như ánh nắng giống như có thể hòa tan băng tuyết.
Năm tháng ấm áp dần trôi qua.
Thời gian đó thật ngắn ngủi.
Giống như một pháo hoa, một cái chớp mắt liền sáng lạn, một cái chớp mắt lại vô tận thê lương.
Một thiếu niên đã từng cười xinh đẹp, mềm ấm như hoa, cặp mắt phượng khi nhìn cô kia, lại mát lạnh không gợn sóng.
Ngày trước, hắn vẫn như cũ ngoan ngoãn gọi cô một tiếng: " Chị ơi".
Ngày sau, hắn không một chút nào che dấu sự ác ý bên môi:" Hứa Nặc, cô đừng tưởng tôi gọi cô mấy tiếng chị thì liền có thể khoa tay múa chân trên cuộc đời của tôi đi?".
Gương mặt kia, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp nhưng ác liệt.
Thanh âm kia, phảng phất gần trong gang tấc, ngay cạnh bên tai.
.........
"...... Chị".
Âm thanh mềm ấm,mang hương thơm mát lạnh của bạc hà bên cạnh truyền đến, từ vành tai thổi vào lỗ tai, hỗn loạn nhè nhẹ không rõ ý cười.
Đôi tay xinh đẹp thon dài chậm rãi, chậm rãi dời xuống nơi cổ tay đang băng bó.
"Làm gì?".
Phong Hoa chế trụ xương cổ tay tinh xảo của thiếu niên, góc độ chuẩn xác, lực đạo hơi lớn, chậm rãi mở mắt, đôi môi tái nhợt phun ra một câu chất vấn.
Thứ gọi là thuốc mê kia từ trước đã truyền vào thân thể, làm ý thức cô dần mơ hồ.
Bất quá, trời sinh tính cảnh giác cao độ, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, khi tay thiếu niên có ý đồ tới gần trong nháy mắt, theo bản năng ra tay phản kích.
Động tác nhanh đến kinh người, lấy góc độ chính xác, nhanh chóng bắt lấy bàn tay thiếu niên.
Chỉ cần một ít lực đạo, liền có thể làm hắn không thể nhúc nhích.
Ai to gan như vậy, dám mưu toan ám sát trẫm?
Phong Hoa nâng mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén hướng đến "thích khách" --------
Đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp, trắng nõn nhưng không nữ tính.
Ánh nắng xuyên thấu phòng bệnh VIP xa hoa, như mạ lên một vầng sáng nhàn nhạt cho thiếu niên.
Cả người đều thuần khiết, vô hại.
Đặc biệt cặp mắt phượng mát lạnh không gợn sóng, giờ khắc này đều biến mất, chỉ còn lại sự trong suốt, ngây thơ.
"Chị tỉnh rồi nha!".
Thanh âm nhẹ nhàng hỏi một câu, đôi môi hơi giương lên, tạo thành một vòng cung đẹp.
"......... Thật tốt".
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
34 chương
40 chương
33 chương
57 chương
62 chương
100 chương
10 chương