"Cậu muốn nói, chúng ta....... phải ngồi thứ này đi học?". Nữ hoàng bệ hạ một bên dùng thanh âm lười biếng, một bên chỉ về phía cách đó không xa. Trước cửa biệt thự, một chiếc xe máy được dựng ở đó. Thực phong cách, rất thoái khí, thực khốc! Phong cách soái khí đến mức......... Phong Hoa thật vô pháp đem hình tượng thiếu niên trước mắt, cùng với chiếc xe to nặng kia liên hệ với nhau. Hệ thống cho là Phong Hoa chưa thấy qua chiếc xe máy to nặng như vậy, vì thế ở trong lòng nói với cô:" Bệ hạ, đó là xe máy, cùng với chiếc xe hơi hôm qua ngài ngồi giống nhau, đều là công cụ di chuyển của người thế giới này". Phong Hoa ở trong lòng đáp:" Trẫm biết, chiếc xe hơi hôm qua có điểm giống với xe ngựa của ta, mà cái xe máy này......... còn không phải giống như hãn huyết bảo mã của trẫm sao?". Hệ thống ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt! Nguyên lai, hai đồ vật này cũng có thể suy luận như vậy sao? Bất quá cũng....... không sai. Phong Hoa trả lời bình tĩnh, nhưng trong lòng không có cách nào bình tĩnh nổi. .........Ngoại trừ nó giống hãn huyết bảo mã, tựa hồ cũng chỉ có hai người cưỡi. Cô cùng Hứa Khả------- Một trước một sau, cưỡi trên một con ngựa........Nga, không, trên một chiếc xe máy, không khỏi quá thân mật một chút. Trong lòng chỉ không được tự nhiên một chút, nữ hoàng bệ hạ thật mau trở nên đạm nhiên. Sợ cái gì, dù sao cũng đều là hậu cung nam sủng của trẫm, sớm muộn gì cũng phải sủng hạnh! "Phải nha". Hứa Khả hơi hơi cong môi, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Phong Hoa, cười đến ngoan ngoãn, màu sắc lưu li nơi đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai "Nếu như chị mà sợ hãi thì.......". Ai nói trẫm sợ?! Phong Hoa nâng nâng cằm tinh xảo, nói:" Ngồi cái này". Hứa Khả chớp mắt:" Chị xác định?". "Xác định, nhất định, cùng với khẳng định". "Vậy được, chỉ là hy vọng chị........ không hối hận". Hứa Khả thanh âm mềm ấm cười nhẹ. Phong Hoa không nói gì. Biểu tình đã chứng tỏ hết thảy------- Thật rửa mắt mong chờ. Thiếu niên cong khóe môi xinh đẹp, một tay lôi chiếc cặp trên vai xuống, tay cắm ở túi quần, tiến lên không chút để ý. Tùy tiện vung, đem cặp sách ném lên trên xe máy. Phong Hoa tiến lên. Lúc này, Hứa Khả duỗi tay tháo xuống chiếc mũ treo trên kính chiếu hậu của chiếc xe,quay người lại, giơ tay ném mũ cho Phong Hoa. Phong Hoa vẫn luôn cảnh giác để phòng thiếu niên ám toán, thấy thứ gì bị ném lại đây, theo bản năng tiếp được, động tác nhanh có thể so với thời điểm tiếp ám khí! Trẫm biết ngươi không có hảo tâm! Tiếp được chiếc mũ, Phong Hoa cúi đầu nhìn, đôi mắt hơi trợn to "Ân?". Ở trong mắt nữ hoàng bệ hạ, tạo hình chiếc mũ của xe máy so với mũ giáp của binh lính cổ đại không sai biệt mấy, nhưng phong cách soái khí nhiều hơn. Không biết cái thấu kính màu đen được làm bằng gì, sờ lên mượt mà, lạnh lẽo, ước lượng cũng không không nặng như sắt.......... "Mang lên". Phong Hoa đang tò mò thưởng thức chiếc mũ màu đen, giọng thiếu niên mềm ấm vang lên. ..........Mang lên? Cho dù là nữ hoàng bệ hạ tài trí có một không hai, đối mặt với cuộc đời thấy không ít thứ lạ, cũng hết đường xoay xở nha. Phong Hoa tìm nửa ngày, không tìm được "chốt mở" ở nơi nào. .........Mang như thế nào? Bất quá nếu không có thập phần nắm chắc, xác định có thể mang lên chiếc mũ một cách chính xác, Phong Hoa tuyệt đối không hướng trên đầu thử một lần, đúng thật là........... một hành động xuẩn manh. Cao quý lãnh diễm như trẫm kiên quyết không thể thử.