Xuyên Nhanh Nam Thần Mau Tới Đây - Phượng Lê Cao
Chương 42 : Anh Trai Tổng Tài Yêu Em Chứ? (39)
Edit: Sady
Beta: LoBe
* * *
【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ thêm 10, độ hảo cảm trước mắt là 80. 】
Hệ thống: 【Nam chủ tới. 】
Bạch Vi Vi càng cười tươi hơn, bởi vì mang theo máu nên có vẻ càng thêm bi ai.
Lý Thanh Thanh nhìn thấy cô thế này, xuống tay càng thêm ngoan độc, cô ta quất mạnh từng roi, từng roi lên người Bạch Vi Vi.
"Mau nói cho tao, mày không yêu Hàn Chính Vũ."
Lý Thanh Thanh bị tâm thần rồi, ả yêu Hàn Chính Vũ yêu đến nỗi không còn là mình nữa, hận chết người phụ nữ có thể tới gần Hàn Chính Vũ.
Càng thêm không cho phép có người khác yêu Hàn Chính Vũ hơn ả.
Cả người Bạch Vi Vi tắm mưa nằm trên vũng máu, trên trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, một tiếng tiếng sấm vang lên.
Nước mưa làm máu trên mặt Bạch Vi Vi loãng hơn, làn da trắng bệch đến đáng sợ. Đôi mắt cô mở to đến kinh người, nhìn đến nỗi cả người Lý Thanh Thanh kinh hãi.
"Tôi yêu anh ấy, chưa từng thay đổi."
Những lời này, chấn động nhân tâm.
Bạch Vi Vi nói xong, một ít máu tràu lên, trực tiếp nôn ra.
Hệ thống: 【Cảnh báo, ký chủ đã tiêu hao quá mức sinh mệnh của mình, hiệu quả của thuốc kéo dài bắt đầu yếu đi. 】
Bạch Vi Vi: "Đừng sợ, tôi sẽ dọn dẹp tất cả."
Bạch Vi Vi trấn an hệ thống xong, liền nghe thấy Lý Thanh Thanh cười lạnh, "Mày yêu anh ấy thì thế nào, anh ấy căn bản không yêu mày, mày như con kiến chết dưới roi của tao đi."
Nói xong, roi sắt sắc bén lại lần nữa hướng tới người Bạch Vi Vi.
Một bóng hình nhanh chóng lai tới, duỗi tay tóm roi sắt, máu lập tức từ trong lòng bàn tay anh chảy ra.
Bạch Vi Vi nhìn người đàn ông che chở cô ở phía trước, hệ thống nhắc nhở lại lần nữa vang lên.
【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ là 90. 】
Trong giông tố, giọng nói thê lương của Lý Thanh Thanh lại có vẻ đặc biệt chói tai, "Chính Vũ, anh nghe em nói, em.. A!"
Hàn Chính Vũ làm sao còn nghe được người đàn bà tâm địa rắn rết này, sau khi lấy lại roi, lập tức trở tay đánh một roi làm Lý Thanh Thanh ngã xuống đất.
Anh lập tức thấy Bạch Vi Vi ngã trong vũng máu. Bạch Vi Vi nói yêu anh. Dù trong lúc bị tra tấn suýt chết, vẫn nói yêu anh. Rõ ràng chỉ cần nói một câu không yêu, thì sẽ không bị đánh.
Sau khi Hàn Chính Vũ đánh Lý Thanh Thanh, xoay người khom lưng xuống ôm Bạch Vi Vi vào trong ngực, trong tay đều là máu, chỗ nào cũng là máu.
Cả người anh phát run, giọng nghẹn ngào, "Vi Vi.."
Bạch Vi Vi nhìn anh rất sâu, cả người gầy yếu giống như sắp biến mất, tay cô muốn nâng lên, lại căn bản không có sức lực.
Cô nở một nụ cười, rõ ràng đều là máu, lại vẫn mang theo giảo hoạt vô cùng linh động.
"Ha, Hàn Chính Vũ, anh không sợ sét đánh sao?"
Sắc mặt Hàn Chính Vũ vô cùng trắng bệch, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo khóe miệng, "Vì em, không sợ."
So với sét đánh, anh càng sợ cô xảy ra chuyện.
Hệ thống: 【Cảnh báo, có nguy hiểm. 】
Bạch Vi Vi lập tức nói: "Đổi toàn bộ thuốc kéo dài còn thừa thành mười phút hành động."
Hệ thống: 【Chỉ có thể đổi ba phút. 】
Bạch Vi Vi: "Được."
Trong nháy mắt, Bạch Vi Vi cảm thấy thân thể của mình có sức, một cỗ lực lượng rất lớn giúp cô túm chặt thân thể Hàn Chính Vũ, hung hăng đè xuống, sau đó cả người cô đều ghé vào trên người anh.
Đùng!
Là tiếng sấm và tiếng súng đồng thời vang lên.
Một viên đạn nháy mắt xuyên qua sau lưng cô.
"Vi Vi." Đồng tử Hàn Chính Vũ lập tức co chặt, tim anh như mất khống chế, rất đau, đau đến đến nỗi co rút.
Ánh mắt Bạch Vi Vi bắt đầu tan rã, nhưng nụ cười tươi nơi khóe môi vẫn còn, "Anh biết em yêu anh đã bao nhiêu năm rồi không? Còn nhớ rõ năm ấy lúc anh mới nhập học, anh mặc áo sơ mi màu trắng, ánh mặt trời chiếu lên trên tóc anh, đôi mắt anh dưới ánh mặt trời như hổ phách trong suốt. Lúc ấy, em liền cảm thấy tim mình đập loạn lên, rồi chạy khỏi lồng ngực rơi trên người anh."
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
146 chương
408 chương
41 chương
3 chương