Xuyên nhanh: nam chủ lại hắc hóa

Chương 197 : Đế vương huyết tộc có chút ngọt (49)

Edit: Y SongBeta: LoBe___Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng không cần thiết phải thả kẻ thù của mình ra như vậy chứ. Bọn họ cẩn thận ngăn cản, “Cái này, oán khí của họ với ngài rất lớn.” Dù sao bọn đó cũng là bọn phản loạn. Vốn dĩ Serrill vẫn luôn chìm trong ngủ say chống đỡ đói khát, nhưng vì cuộc nội loạn này mà tỉnh dậy giải quyết. Mấy kẻ cầm đầu đều bị Serril trực tiếp đá vào lao ngục. Tính để sang đầu xuân rồi bắt đầu xét xử, sau đó cần thiêu sống thì thiêu sống, cần ngủ say vĩnh viễn thì cho ngủ say vĩnh viễn. Thật ra bọn họ cần phải cảm ơn lần nội loạn này đã khiến Serrill tỉnh lại. Huyết tộc yên lặng cũng đã lâu rồi. Bởi vì thiếu hậu duệ thuần huyết đời thứ nhất lãnh đạo nên huyết tộc mới luôn xảy ra nội chiến. Serrill chính là hậu duệ huyết tộc thuần huyết đời thứ nhất duy nhất. Về căn bản thì chính là đứa con duy nhất của “Thần” tạo ra bọn họ. Thời khắc tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu tất cả huyết tộc đều quỳ gối chào đón vương trở về. Bởi vì bọn họ có một vương giả có thể khiến bọn họ thành tâm thành ý thần phục. Sau khi bình ổn phản loạn, mọi người đều lo lắng Serrill lại muốn ngủ say. Dù sao bệnh kén ăn của hắn đặc biệt nghiêm trọng, trừ vài chén huyết long chế thành thuốc phục hồi. Còn lại hắn đều trong trạng thái con nít. Loại trạng thái này đối với huyết tộc mà nói thì vô cùng khó chịu. Mà đúng lúc này, bọn họ lại thấy được bình minh khi Serrill không ngủ say. Bởi vì hắn, yêu đương. Chúng huyết tộc: Tập thể vỗ tay nói được, cảm động đến phát khóc. Serrill vốn đang cân nhắc tính khả thi của kế hoạch này, nghe được bọn họ nói như vậy. Đế vương huyết tộc trong trạng thái con nít đứng trong bóng tối, chậm rãi nâng đôi mắt lạnh băng lên, hắn nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu con gấu bông, khuôn mặt non nớt tái nhợt không có bất kỳ biểu cảm nào. Đột nhiên khẽ cong cong cánh môi mỏng, âm thanh lạnh lùng ngạo mạn. “Oán khí? Hy vọng bọn họ nhìn thấy ta đừng sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất, miễn cho diễn không chân thực.” Nói xong, Serril không nhanh không chậm đi về phía trước, đi ra khỏi chỗ hai tùy tùng tạo bóng. Làn da lộ ra dưới ánh mặt trời truyền tới cảm giác nóng bỏng, từng chút lan tràn lên làn da anh. Serrill thong thả từ từ híp mắt, còn cọ cọ gấu bông. Đã không còn vị ngọt của thiếu nữ. Nhưng mà…… Đây chính là món quà cô tặng. Nếu, cô vẫn không thích hắn thì sao? Serrill khẽ rũ lông mi xuống, che đi sự âm u tà ác trong mắt. Vậy thì phải chuẩn bị một dây xích tinh tế trói cô lại. Sau đó lấy ra roi da mềm mại, nhẹ nhàng quất vài cái vào mắt cá chân cô, để cô biết. Lừa gạt tình cảm của một vương giả, là không thể tha thứ. —Lúc Lật Manh ngồi xe bò trở về thành, cả đường đều nghĩ đến đứa nhóc Tây Nhĩ đán thương. Sau đó cô lại nghĩ đến nhiệm vụ nữ phụ của mình. Còn nghiêm túc luyện tập các tư thế cầm dao găm trong tưởng tượng, gương mặt vừa tráng lại dũng cảm đã thế còn phải mang theo ngu xuẩn lỗ mãng. Vài câu lời thoại. Đơn giản chính là mắng quỷ hút máu, về phần mắng như thế nào……Ừm, cẩu tác giả không có viết, để cô tự mình phát huy à? Cẩu tác giả viết kịch bản càng ngày càng có lệ, ngay cả chút ít lời thoại tình tiết câu chuyện cũng không có một câu. Sau khi về đến nhà, Lật Manh lấy dao găm ra, suy nghĩ một lúc thì lại lấy một cái gương. Sau đó luyện tập biểu cảm trước gương. Bi tráng —— mặt than, đôi mắt chớp chớp, chớp không ra nước mắt. Dũng cảm —— mặt than da mặt co giật, miễn cưỡng xuất hiện một tia biểu cảm, coi như ổn nhỉ. Ngu xuẩn —— mặt than, cô phát ra âm thanh ha hả, không, này đã ra khỏi giới hạn của ngu xuẩn rồi, đây là thiểu năng trí tuệ. Lỗ mãng —— đến lúc đó gào một tiếng, nhắc nhở người khác là mình muốn ám sát, như vậy chắc là ổn. Lật Manh nhìn mình trong gương. Mặt than. Chắc chắn không phải là cô không đủ biểu cảm. Mà là vai diễn này khó quá.