Xuyên nhanh, ký chủ không tầm thường
Chương 228 : Thí Chủ Hôm Nay Lại Làm Việc Tốt Sao 2
Tiểu yêu tinh đột nhiên bị đuổi có chút bất ngờ, liền cười rúc rích, tiếng cười của tiểu yêu tinh rất dễ nghe, khiến cho Vân Yến lại cảm thấy buồn ngủ.
"Ây da Vân Yến...!người ta là Hoa Tình Thiên Tiên đó, là chủ của khu vườn này." 333 lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy Vân Yến cũng không buồn để ý đến yêu tinh đấy liền nắm lấy cổ áo của yêu tinh, đặt sang một bên.
"Ngoan ngoãn một chút, Hoa Tình Thiên Tiên, một lát nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, sẽ không làm phiền ngươi." Vân Yến nhấp nhấp môi, cô nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để cho Hoa Tình nghe thấy.
Hoa Tình nghe vậy thì tiếp tục cười khúc khích.
"Ngươi biết không? Tiếng cười của ngươi rất khó nghe." Vân Yến nghiêng đầu nhìn tiểu yêu tinh nhỏ bé này, vừa mở miệng đã chê bai.
Hoa Tình Thiên Tiên: "..."
"Ngươi là Thiên Tiên nhưng không biết nói sao?" Vân Yến ngồi dậy, kéo tiểu yêu tinh bên cạnh mình lên ngắm nghía.
Phỏng chừng là bị Vân Yến chọc tức nên Hoa Tình cũng không cười nữa ngược lại giận dỗi đá chân vào tay cô.
Nhưng vì chân cô ấy quá nhỏ nên hoàn toàn không có sức công kích đối với cô.
Ờm...!trông rất giống con giun đất.
Nhưng đẹp hơn một tí.
"Ngươi là thần sao?" Im lặng nãy giờ, rốt cuộc Hoa Tình Thiên Tiên cùng lên tiếng.
"Ta là mỹ nhân." Vân Yến lập tức phủ định.
"Thần mỹ nhân sao?" Hoa Tình Thiên Tiên chớp chớp mắt, một bộ vô cùng hiếu kì.
"Ngươi đoán xem?" Vân Yến thả Hoa Tình ra, lười biếng đứng dậy, đi loay quanh trong khu vườn này.
Cô đang tìm chỗ để ngủ mà thôi, không có ý gì cả.
"Thần mỹ nhân, đây là khu vườn của ta, nếu như không có ta cho phép thì không ai được vào đâu, kể cả là Tiên Đế."
Hoa Tình lên tiếng hăm dọa, đặc biệt còn nhấn mạnh câu cuối.
Khoảng một lúc sau khi nhìn thấy Vân Yến vẫn không để tâm mà nằm xuống gốc cây anh đào nọ, Hoa Tình liền phất tay áo rời đi.
Trong không khí vương vấn chút mùi anh đào ngọt ngào thơm ngát, Vân Yến cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mắt hơi lim dim.
Nhưng chưa kịp nhắm mắt đã bị 333 réo tên.
"Vân Yến, Vân Yến! Hoa Tình Thiên Tiên đưa Tiên Đế đến, cô mau mau chạy nha!" 333 dường như có chút gấp gáp.
Vẻ mặt Vân Yến có chút phức tạp, hai mắt không một tia sáng nhìn chằm chằm vào một chỗ.
"Làm sao để xuống trần giới?"
"Cô cứ tìm nơi nào trống trống vậy rồi nhảy xuống nha, tôi sẽ đưa cô xuống." 333 vỗ ngực tự tin nói.
Nghe vậy Vân Yến liền chậm rãi ngồi dậy bước đi, từng bước đi với cô dường như rất nặng nhọc, đi được ba mươi phút cô còn chưa bước ra được khu vườn này.
Vân Yến nhìn xung quanh, sau đó kết luận.
Cô bị nhốt rồi.
Trong vườn này vốn có pháp trận, chủ là Hoa Tình Thiên Tiên, nếu cô ấy không muốn cho cô ra thì là cô không thể ra.
Xốc mi mắt, Vân Yến rút kiếm ra vẽ một đường ngoằn ngoèo trên mặt đất, sau đó tiếp tục đi, chẳng mấy chốc đã ra khỏi đây.
Nhưng vừa rời khỏi, bọn người Tiên Đế đã chạy đến.
Vì không thấy người nên Tiên Đế cũng chỉ trách mắng Hoa Tình Thiên Tiên vài câu, sau đó rời đi.
Còn Hoa Tình Thiên Tiên cũng không nói gì, chỉ cam chịu bị mắng rồi vô vườn của mình chơi đùa tiếp.
Chuyện Vân Yến xuất hiện ở Tiên Giới dường như là bọt biển vậy, không nhấc lên một gợn sóng, Hoa Tình Thiên Tiên vốn là người mau quên cho nên sự việc hôm nay xem như là chưa từng có.
______
Đã xuống được trần giới, Vân Yến liền một mạch đi tới Mộc Tinh.
Không hiểu tại sao trên đường đi Vân Yến rất thuận lợi, ngay cả thổ phỉ hay cục đá cũng không gặp, thuận buồm xuôi gió đến khó tin.
Ngay cả 333 cũng nghi ngờ Vân Yến là thiên đạo chi tử.
Vân Yến bày tỏ, cô chính là nhắm mắt mà đi, vì thế mà rắc rối không nhận ra cô.
Sau khi đến được thị trấn nơi Khải Đồ ở, Vân Yến liền nhấc lên một tầng bão tố phong ba.
Quả thật như 333 nói, nhan sắc của cô rất có sức ảnh hưởng, từ khi đặt chân đến đây cô đã nhiều lần bị kéo đi.
Mấy người kéo cô đi hoặc là nói cô là thê tử của họ, hoặc là nói cô là con gái của họ.
Nhưng Vân Yến không dễ dãi, rất nhanh liền xử lý xong bọn họ, tiện thể thu về một đám fan girl.
"Tiểu tỷ tỷ! Tiểu tỷ tỷ!"
Nghe thấy có người gọi mình, Vân Yến hơi xoay người.
"Tỷ tỷ đang tìm ai sao? Ta thấy tỷ tỷ hình như đang tìm ai nha."
Một cô nhóc chừng mười tuổi mặc y phục hồng, tóc búi hai que, hai má núng nính vô cùng đáng yêu, hai mắt lấp lánh nhìn cô.
"Cao Sơn đại sư, ngươi biết không?" Vân Yến cúi người hỏi.
Nghe đến Cao Sơn đại sư, cô bé liền cười tươi hơn nữa, "Tất nhiên là biết nha! Tỷ tỷ theo ta." Sau đó liền kéo tay cô đi.
Vân Yến cũng mặc kệ cô bé dẫn mình đi.
Dù sao cô cũng không biết đường, hỏi 333 thì nó bảo chùa Cao Lâm không có trong bản đồ của nó.
Sau một hồi đi lòng vòng, cuối cùng cũng đến chùa Cao Lâm - nơi ở của Cao Sơn đại sư và đối tượng nhiệm vụ.
Đứng trước chùa Cao Lâm mộc mạc bình dị, hương khói ngập tràn, Vân Yến cảm thấy có chút buồn ngủ.
"Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp! Ta dẫn tỷ tỷ đến đây thôi! Nếu tỷ tỷ lại có chuyện gì thì đến nhà trưởng thị trấn tìm ta nha!" Cô bé rất phấn khích, bày tỏ mình vô cùng yêu thích cô.
Để trả ơn, Vân Yến vuốt vuốt đầu cô bé một chút, cô bé lập tức vui vẻ chạy đi.
Đầu óc con nít quả thực rất đơn giản.
Ngay lúc Vân Yến định bước vào thì một vị trụ trì chừng năm mươi tuổi bước ra, một bộ phúc hâu, từ bi, khóe mắt đều mang một loại thanh nhã.
"Thí chủ đây là Vân Yến? Là người sẽ bảo hộ Khải Đồ sao?" Cao Sơn đại sư vòng hai tay ra đằng sau, thực nhẹ nhàng hỏi.
Vân Yến gật đầu, tầm mắt không tự chủ mà đánh giá người trước mắt.
Ừm, là người xuất gia, xung quanh còn có Phật quang, trông rất khó chơi.
Nếu là Vân Yến của ngày trước thì người này cô khẳng định có thể xử lý trong mười phút nhưng còn cô của bây giờ...!
Chắc là có thể lấy mấy con quỷ ra đối phó với ông ta.
Nhưng mà dù sao cũng là khách hàng, chắc sẽ không đánh lộn đâu.
"Vậy mời thí chủ vào đây, ta đã sắp xếp chỗ ngủ cho thí chủ, đi một khoảng đường dài chắc hẳn là thí chủ mệt lắm." Cao Sơn đại sư mỉm cười nhân hậu, chậm rãi bước vào.
Nhìn bóng lưng của Cao Sơn đại sư, Vân Yến thu tầm mắt lại, thản nhiên bước vào theo.
Trong chùa phong cảnh hữu tình, tràn đầy linh khí, có chim hót, có bướm bay lượn.
Không gian yên tĩnh, còn có cả hương khói vương vấn trong không khí.
Đây là một nơi rất thích hợp để ngủ.
Hòa thượng ở đây chừng mười mấy người, phần lớn đã trên hai mươi tuổi, nhan sắc trên trung bình, khuôn mặt ôn hòa, khí chất thanh lãnh.
"Xin chào thí chủ."
"Chào thí chủ."
...!
Nhìn thấy cô, các hòa thượng trong chùa lập tức chào hỏi, thấy vậy Vân Yến cũng lịch sự chào đáp lại.
Đang đi đột nhiên Cao Sơn đại sư lại ngừng lại khiến cho Vân Yến cũng đột ngột dừng chân theo.
Vân Yến nhìn xung quanh.
Ông ta đặt kết giới sao?
"Thí chủ, ngài có thể che đi dung nhan của mình sao? Hoặc có thể dùng ảo thuật làm mờ đi?" Cao Sơn đại sư nói thực nhẹ, dường như đó không phải là chuyện gì to tát.
Nhưng thực ra lại là một chuyện lớn.
Người ta thường nói họa do dung nhan mà ra.
Cao Sơn đại sư cũng thật hiểu rõ.
Tuy là Vân Yến có thể rất mạnh, nhưng ông không muốn dung nhan của cô làm ảnh hưởng đến Khải Đồ.
Vân Yến hơi nhấp môi.
Khói đen suy yếu đến vậy rồi sao?
"Vân Yến chấp nhận đi nha, ta sẽ mua mặt nạ cho cô che mặt!" 333 cổ vũ.
Vân Yến không trả lời 333, hỏi ngược lại Cao Sơn đại sư.
"Đại sư nghĩ dung nhan của ta sẽ ảnh hưởng đến Khải Đồ?"
Cao Sơn đại sư quay người lại, lịch sự đáp, "A di đà phật, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn."
"Làm gì phải sợ, người ta muốn bảo hộ, nếu có chết cũng chỉ có thể chết dưới tay ta." Vân Yến bình tĩnh nói, nhưng lời nói kiêu ngạo muôn phần.
Đáy mắt Cao Sơn đại sư xẹt qua một tia sáng, ông mỉm cười không đáp.
"Tương lai mà đại sư nhìn thấy được, chỉ là một trong vô số tương lai có thể xảy ra.
Chỉ cần một sự việc nhỏ thay đổi, tương lai sẽ lập tức khác đi." Vân Yến tựa như đã hiểu rõ vì sao Cao Sơn đại sư nói vậy với cô.
Có lẽ là ông ta có một thứ thần khí gì đó có thể xem trước được tương lai, cũng nhờ thứ đó mà ông ta có thể trao đổi cùng với các hệ thống xuyên nhanh.
Đến đây Vân Yến có thể khẳng định.
Tâm ma của Cao Sơn đại sư chính là Khải Đồ, cái ước nguyện muốn Khải Đồ tu thành chính quả đã vô tình tạo nên tâm ma trong người ông ta.
Tu đạo chính là nương theo sự thấu hiểu cùng duyên phận mà tiến, nếu sự việc đã xảy ra thì nó chính là duyên hoặc là thử thách mà Phật tổ đã đặt ra.
Nhưng việc Khải Đồ bị giết không đơn giản là do Thiên Đạo ghen tị với sắc đẹp của hắn.
Đây chỉ là một lí do vô lí mà có người đã đặt ra mà thôi.
Thiên Đạo tuy bất công, nhưng những vị trụ trì hòa thượng đem lại rất nhiều công đức cho nó.
Nó không si đần đến nỗi thấy họ đẹp hơn thiên đạo chi tử nên giết.
A, quả thật một lí do tùy tiện đến nỗi khiến cô phát ngán.
Cao Sơn đại sư không cãi lại Vân Yến mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, ôn hòa đáp.
"A di đà phật."
Đôi mắt của Cao Sơn đại sư trong vắt không chút tạp chất, tựa như đã hiểu thấu hồng trần, trong đó còn có cả sự từ bi, thương xót cho chúng sinh.
Ánh mắt của ông ta làm cho Vân Yến có chút bực bội.
"Được rồi đại sư, ta đi nghỉ trước." Vân Yến vươn tay cắt đứt kết giới sau đó nhanh chân bước đi
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
46 chương
13 chương
94 chương