Xuyên nhanh, ký chủ không tầm thường
Chương 210 : Xin chào, tôi là bạch nguyệt quang của chồng cô! (10).
Vân Yến kéo váy quay lại ghế ngồi, nhưng còn chưa ngồi được bao lâu đã bị quấy rối bởi Liên Kỳ và Vương Thừa Vũ, cô đành kéo váy đứng dậy tiếp.
Khổ tâm, khổ tâm, quá khổ tâm.
Vân Yến cắn nốt thanh chocolate, mặc niệm trong lòng.
Xoay mặt nhìn hai người họ Vân Yến kéo kéo khóe miệng, nhỏ nhẹ hỏi một tiếng, "Em rể với em gái có chuyện gì hay không?"
"Chị, em..." Liên Kỳ định hỏi thăm cô nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Vương Thừa Vũ chặn họng.
Liên Kỳ một câu oán trách cũng không dám nói, cô ta đành đem ấm ức giấu vào trong lòng, ngoan ngoãn im lặng mà lắng nghe.
"Chị dâu, Bạch tổng lúc nãy không đơn giản, sợ là hắn có ý gì đó với chị rồi, chị hãy cẩn thận một chút." Vương Thừa Vũ nhíu nhíu mày, âm thanh mang theo cảnh cáo cùng lo lắng cao độ, nhưng khí lạnh trong giọng nói vẫn mãi giữ nguyên.
"Ừm." Vân Yến tùy ý đáp một tiếng, sau đó chân thành cảm ơn một tiếng cho ra dáng thiếu nữ ngoan hiền dịu dàng, "Cảm ơn em và Liên Kỳ đã giúp chị tiếp khách, đã làm phiền hai người rồi."
Vương Thừa Vũ lắc đầu, "Không đâu chị, đây là việc em và Kỳ Kỳ nên làm, chị đừng quá khách sáo, chúng ta đều là người một nhà."
Một nhà?
Á à không chắc đâu nha.
Vân Yến mỉm cười.
Bắt gặp nụ cười mờ ám của cô, Liên Kỳ liền giật tít, cánh tay đang ôm tay Vương Thừa Vũ lại siết chặt thêm một chút, có cảm giác dường như Liên Kỳ không nỡ bỏ ra.
Vương Thừa Vũ nhận ra điều nhỏ nhặt đó, liếc nhìn cô gái bên cạnh mình một chút, ánh mắt của hắn nhanh như chớp liền từ dịu dành sang lạnh nhạt.
Liên Kỳ bị ánh mắt lạnh như băng của Vương Thừa Vũ làm cho cứng đờ, cô ta liền bỏ tay mình ra, lùi về phía sau một bước nhỏ.
Liên Kỳ có chút tủi thân.
Vương Thừa Vũ khi nói chuyện cùng Liên Tích, và Vương Thừa Vũ khi nói chuyện với cô ta hoàn toàn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Một người thì dịu dàng ân cần.
Người còn lại lại vô tâm thờ ơ.
Cảm giác bị đối xử phân biệt rõ ràng như vậy làm cho Liên Kỳ chán ghét lại cảm thấy căm hờn bản thân vô cùng.
Ngay từ lúc đầu, Vân Yến đã để ý đến biểu cảm đặc sắc của Liên Kỳ, nó khiến cho cô cảm thấy vô cùng hứng thú, rất muốn nhìn thêm mấy biểu cảm của Liên Kỳ khi bị chọc điên nữa.
"Biến thái quá nha ký chủ nha." 000 cười hì hì hà hà nói.
000?
Vân Yến giật giật đuôi lông mày, ngữ điệu không chắc lắm hỏi, "000, đó là giọng cười của mi đấy à?"
"Đúng vậy ký chủ hì hì hà hà." 000 buồn bã đáp, "Trung tâm điều khiển của bổn hệ thống đã bị hack, chắc là sắp ra đảo rồi hì hì hà hà."
Vân Yến: "..."
Cô biết là tụi nó đang buồn lắm đó, nhưng mà với cái chất giọng thiểu năng này thì cô hoàn toàn không nghe ra ý tứ buồn bã chỗ nào.
"Ký chủ hì hì hà hà, cô cẩn thận một chút, hì hì hà hà, vì trung tâm điều khiển đã bị lỗi hì hì hà hà thế nên hì hì hà hà..." 000 vừa cười vừa nói khiến cho Vân Yến khó có thể nghe ra được một câu hoàn chỉnh.
"Thế nên?"
"Hì hì hà hà, sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ gặp lại tôi thôi hì hì hà hà, từ bây giờ tôi phải offline để sửa lỗi rồi, chúc ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ nha hì hì ha ha ha ha." 000 nói xong câu đó liền cắt đứt âm thanh liên kết với cô, sau đó lặn tâm biệt tích.
Vân Yến nhíu mày, gọi 000 thử vài tiếng nhưng đều không nghe được lời đáp lại.
"Tần Thụy tuy nghèo nhưng mà chẳng lẽ không đủ tiền mua một cái chương trình diệt virus à?" Vân Yến trợn mắt, một kẻ đã nghèo mà còn keo kiệt như Tần thụy thật sự khiến cô khâm phục.
"Chị dâu?" Vương Thừa Vũ kêu một tiếng.
Sau một hồi cứng đờ vì nói chuyện với hệ thống 000, Vân Yến liền nhìn sang Vương Thừa Vũ, khách sáo nói một tiếng, "Cậu và em gái tôi cứ tiếp tục tiếp khách đi, tôi có việc phải đi một lát, cứ nói ba mẹ rằng không cần phải lo cho tôi đâu."
Nói xong, Vân Yến cũng không để cho Vương Thừa Vũ phản ứng, mau chóng xách váy chạy đi rồi.
Vương Thừa Vũ cũng không để tâm lắm, nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh nên liền kéo Liên Kỳ tiếp tục đi tiếp mọi người.
Nhưng mà...
Liên Kỳ hơi nhíu mày.
Cũng chỉ có mình cô ta thấy được vẻ mặt đó của cô.
Ánh mắt của Vân Yến lúc ấy hoàn toàn tối đen như mực, khí đen quanh quẩn, làn da bất chợt mà tái nhợt lại cùng khóe môi cong lên khiến cho vẻ ngoài trong sáng như công chúa ấy biến thành một cô phù thủy.
Đối với người như Vân Yến, có lẽ một chiếc mặt nạ như thế cũng không thể che giấu được hết thứ khí đáng sợ đó.
Vẻ mặt tràn ngập lãnh ý cùng tử khí đó, đã vô tình in đậm trong ký ức của Liên Kỳ.
______________
Bịch------
Tiếng đánh đá vang khắp không gian ở phía sau vườn hoa nhà họ Liên, hòa cùng điệu nhạc piano vang vảng phát ra từ sảnh chính tạo thành một khúc ca của tử thần.
Máu tươi vẩy lên cánh hoa trắng muốt tinh khiết, mùi hoa thoang thoảng trong không khí đã bị lấn át bởi mùi tanh tưởi của máu, khiến cho ông trăng kinh sợ mà dùng những đám mây che mình lại.
Ánh sáng của trăng từ khe hở của các đám mây chiếu cuống mặt đất, dù chỉ mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn đủ để nhìn khung cảnh này, gió nhẹ nhàng lướt qua da thịt khiến cho người ta run rẩy một cái.
Run rẩy cũng không phải chỉ vì cái lạnh của gió đêm, mà còn vì cái sự hung ác tàn độc ấy phát ra từ cô gái kia.
Cô gái một thân váy đỏ, không rõ là vì máu hay là do bộ váy đã có sẵn màu đỏ ấy, đứng giữa khung cảnh lãng mạn khiến người ta suy tưởng đến đóa hoa hồng đỏ rực đang bừng sáng trong đêm.
Thiếu nữ ánh mắt sắc lạnh, dùng kiếm uy hiếp tên áo đen bị mình đạp dưới chân, "Ai bảo các ngươi đến Liên gia làm loạn?"
Tên áo đen cười lạnh, rất nhanh liền đưa cổ đến gần kiếm của cô để tự tử, máu từ cổ hắn tuôn ra như nước, tưới lên thanh kiếm của cô.
Thiếu nữ cũng không tức giận, thu kiếm lại, mày đẹp hơi chau.
"Tên nào cũng vậy..." Vân Yến híp mắt, "Thích được chết như vậy."
Vân Yến nhìn váy đỏ rồi lại nhìn máu trên tay mình, thở dài một tiếng.
Chỉ đi thay váy một xíu thôi cũng gặp bọn người xấu muốn hại mỹ nhân.
Quả nhiên hồng nhan thì bạc phận.
Người đẹp không nên đi một mình mà.
Mây lượn lờ trôi đi, mặt trăng lại hiện ra, tỏa ánh sáng vàng nhạt khắp vườn, vươn lên gò má trắng muốt như hoa sữa của thiếu nữ, mái tóc nâu sữa dường như phát sáng dưới ánh trăng, thiếu nữ cong mắt, cảm nhận vẻ đẹp của đêm trăng.
Mà dưới chân cô, chính là năm sáu cái xác chết thấm đẫm máu tươi của mấy tên đàn ông áo đen to lớn hung hãn, nhìn vào cũng thấy rõ rằng một chuyện là họ chết vô cùng thảm.
Thiếu nữ khuôn mặt vẫn lạnh tanh, nhưng vừa mới cử động một chút thôi thì tiếng xương rắc rắc vang lên, cô đã bị trật chân.
Cả hai chân đều bị trật.
Vân - thiếu nữ íu đúi - Yến: "..."
Chán cái vận may này quá nha nha nha!
Trong lúc Vân Yến còn đang hoài nghi nhân sinh, từ phía góc khuất tối tăm liền có một người bước ra như âm hồn.
Sóng lưng Vân Yến lại cảm thấy lành lạnh, cô rụt cổ, quay người nhìn ra phía sau mình.
Con mẹ nó.
Mi định đi hù người à tên họ Bạch kia?
Vân Yến trợn mắt, kiêu ngạo huênh hoang hất cằm.
"Anh tốt nhất là giả vờ không nhìn thấy gì đi, nếu không tôi liền cho anh đi ngắm gà khỏa thân đó."
Bạch tổng liếc nhìn Vân Yến, từ trong túi áo móc ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa về phía cô: "Dùng nó để lau tay cô đi, chuyện mấy kẻ này tôi sẽ giúp, xem như là giúp đối tác."
Vân Yến cũng không ngại, lấy khăn lau tay mình, còn rất vui vẻ lau cho khăn từ trắng chuyển sang đỏ thẫm.
"Lúc nãy chưa kịp giới thiệu." Bạch tổng nghiêng đầu, mảng ánh sáng trong mắt hắn bây giờ đột nhiên có chút ôn hòa, không biết là do trăng đêm nay quá đẹp nên ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn hay là do hắn nghĩ đến cố nhân, mà khí lạnh như bị tản ra.
"Tôi là Bạch Nhược Đông, hân hạnh được gặp cô, Liên Tích."
Ánh sáng trong mắt Vân Yến hơi lóe.
Bạch.
Nhược.
Đông.
Tên nghe quen quá nha.
Chân... cũng đau quá nha.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
46 chương
13 chương
94 chương