Xuyên nhanh, ký chủ không tầm thường

Chương 187 : thợ săn trở về ( 30 ).

Mà pháp tắc, đã được xem là một loại kỹ năng mà nhiệm vụ giả muốn sở hữu thì phải thấu hiểu bản chất của nó. Vì thế pháp tắc là một trong những thứ khó sở hữu nhất đối với nhiệm vụ giả. Có sở hữu được, cũng rất khó để điều khiển nó. "Ký chủ, cô bình tĩnh lại một chút, tôi đã liên hệ với hệ thống này rồi, họ đã biết lỗi rồi, cô đừng dùng pháp tắc tử vong ở vị diện này nữa! Xin cô đó!" 000 gào thét, vị diện này thật sự sắp bị cô động chạm đến mức muốn vỡ rồi. 000 thật sự khổ tâm muốn chết rồi, vừa offline đã bị hệ thống lạ mặt tấp vào nói ba cái thứ lung tung gì đó, không những thế mà người lạ mặt này và cái hệ thống quỷ này lại chọc giận ký chủ nữa. Nó sống với cô bao lâu nay, còn chưa dám chọc giận cô một lần nào, bọn họ lại gan đến thế á? Mặc kệ cho lời câu xin của 000, Vân Yến cũng không vì lời của nó mà ngừng lại, hình ảnh cô cứ mờ ảo trong không gian, cứ như một linh hồn bất bại nguy hiểm. "Tôi cũng không ngại vấn đề bị mạt sát hay gì đâu, chủ yếu là trước giờ tôi ngại phiền phức nên mới chủ động giúp mấy người, làm người tốt chưa được bao lâu, đã lại phải quay trở lại con đường cũ, chuyện này là do các người ép tôi mà, nhỉ?" Vân Yến đột ngột mở miệng, vẻ mặt bình thản kiêu ngạo, cả người không như lúc nãy chật vật, ngược lại vô cùng mạnh mẽ tự tin đứng trước áo choàng đỏ, chân dần bước đi đến gần nơi hắn đứng. Có lẽ là bị khí chất của Vân Yến làm cho đứng hình, áo choàng đỏ hiện tại vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Hắn chỉ tham gia nhiệm vụ livestream và nghe theo lệnh của hệ thống mà cũng phải chịu chết à? Ngay từ đầu hắn vốn đã không tin tưởng vào cái nhiệm vụ này rồi, nếu không phải do thù lao cao thì hắn quyết chẳng thèm làm đâu. Đây mới là hôm đầu làm nhiệm vụ thôi đấy! Mà hắn đã chọc phải đại nhân vật rồi. "Hệ thống, cứu ta, cô ta sắp giết ta đến nơi rồi kìa!" Áo choàng đỏ la hét trong đầu của mình. Hệ thống này chỉ vừa liên hệ với 000 đại khái đã biết mình không thể chọc vào cô, liền an ủi ký chủ của mình một chút rồi lên tiếng xin lỗi cô. "Nhiệm vụ giả số 000, thật xin lỗi, chúng tôi đã mạo phạm cô, xin cô đừng để tâm, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường một cách thích đáng nhất có thể, cô có thể dừng lan tỏa pháp tắc thử vong của cô hay không? Điều này sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều đến cô, và vị diện này." Vân Yến treo nụ cười rạng rỡ bên môi, pháp tắc tử vong trong không gian lại càng nồng đậm hơn, cô nhấn mạnh, "Tôi không muốn." 000 nghe vậy đành cắn răng cắn miệng dùng biện pháp cuối cùng chính là năng lượng của mình để truyền tống hệ thống kia và áo choàng đỏ đi ra khỏi vị diện này. Nó không thể vì hai kẻ này mà khiến cho cả nó và ký chủ đều bị trừng phạt. Đành phải lấy người thay của thôi. Vả lại hai người đó đi rồi, chắc là ký chủ sẽ bình tĩnh lại một chút?... ... Hình như có gì đó sai sai rồi? Vân Yến thu lại pháp tắc tử vong, liếc nhìn chỗ mà áo choàng đỏ đứng lúc nãy. 000 lại giúp hai người họ chạy trốn. Tốt lắm. Thông minh lắm. "Ký chủ?" 000 nhìn sắc mặt của cô đang dịu dần, liền thử lên tiếng. Vân Yến không đáp lại, cũng không biểu hiện cảm xúc gì, trực tiếp thay đồ rồi mau chóng rời đi khỏi đây. Kể từ ngày hôm đó, Vân Yến và hệ thống cũng không còn nói chuyện nữa. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Sau chuyện ngày hôm ấy, mỗi ngày Vân Yến đều kiên trì tập luyện để rèn luyện cho cơ thể của nguyên chủ, đồng thời nâng sức lực của cô ấy lên một bậc cao. Dù gì sau này khi nguyên chủ quay lại, cô ấy cũng trở thành một thợ săn, việc tập luyện sẽ phần nào giúp được cho cô ấy để đối phó với bọn huyết tộc lì lợm. Ban đầu Vân Yến đã có ý định dùng đan dược để cải tạo cơ thể cho nhanh, nhưng nghĩ đến sau này nguyên chủ trở về sẽ tự cao vì sức mạnh này, rồi lại làm cho thế hệ thợ săn lại một lần nữa bị tiêu diệt nên cô đã từ bỏ ý định. Dù chăm chỉ tập luyện là thế, Vân Yến vẫn luôn không quên quan sát tình hình của lũ huyết tộc, mặc dù bọn chúng bị nhốt trong một khu vực nhất định, nhưng bọn chúng vẫn hoạt động khá tốt, chỉ là đôi khi thể hiện biểu hiện khát máu quá đà. Trong khu vực đó cũng chỉ có huyết tộc, không có con người nên bọn chúng nhiều lần suýt nữa là cắn nhau. Huyết tộc thuần chủng còn tốt, vẫn có thể kiểm soát được bản thân mình. Nhưng huyết tộc bảo vệ và cấp thấp thì đã không nhịn được giết hại lẫn nhau vì muốn bản thân no bụng. Huyết tộc hay con người thì cũng đều ích kỉ như nhau cả thôi. Trương Phi kể từ ngày xuất hiện cùng Hạ Viễn ở buổi vũ hội thì không xuất hiện trước mắt Vân Yến một lần nào nữa, có lẽ là bị Hạ Viễn giết chết rồi. Dù gì Trương Phi cũng rất bất bình thường, lại là bạn thân của nguyên chủ nữa, nếu như cứ cho cô ta bên cạnh nguyên chủ thì chắc chắn sớm muộn gì nguyên chủ cũng sẽ bị Trương Phi chơi một vố thật đau. Mọi chuyện vẫn diễn ra rất tốt, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, đến ngày thứ hai mươi tư kể từ ngày lên tàu thì con tàu đột ngột chuyển hướng, lái đến tổng bộ của huyết tộc ở nước X. Tuy có thể đánh lừa được một số du khách, nhưng phần du khách còn lại đã sớm thấy con tàu này ngày một khả nghi. Vì thế, Vân Yến lại bị hệ thống thúc giục đi tiêu diệt bọn huyết tộc kia để quay tàu lại, dù Vân Yến không đáp lại, nhưng cô cũng phải làm nhiệm vụ. Tiếc là chưa kịp đi tiêu diệt bọn huyết tộc thì tất cả du khách đã bao vây Vân Yến. Vì thế, tình hình bây giờ là người giữ huyết bích đã điều khiển mọi người và ra lệnh cho họ là phải giết Vân Yến. Ngay cả người sói Ngạ Kha cũng không ngoại lệ, duy chỉ có một ngoại lệ là Hương Khê, cô bạn thân này dù đã bị tiêm huyết bích vào ngươi nhưng vẫn rất tỉnh táo, chỉ là đôi khi không kìm được bản thân mà đánh Vân Yến. Trong trường hợp này, Vân Yến chỉ có thể nở một nụ cười thật tươi, sau đó tay không đánh người. Cô cũng không thể dùng kiếm được, nếu như giết hết bọn họ thì khi nguyên chủ quay lại chắc chắn cô ấy sẽ tự trách mình đến chết. Không những thế còn sẽ trừ tích phân của cô, không còn tích phân -\> không thể ăn chocolate. Vân Yến bày tỏ, ai cũng muốn cản trở công việc của cô. "Kim Bảo, thế nào?" Vân Yến đứng ở một góc khuất, nói chuyện cùng với con rùa trên vai mình. "Chủ nhân, hiện tại khu vực A là đông người nhất, khu vực C ít người nhất, Hương Khê thì bị nhốt ở khu vực B gần khu vực A." Kim Bảo nhanh chóng nói. "Còn phòng tập gym thì sao?" Vân Yến. "Không có một ai." Kim Bảo. "Tốt." Vân Yến. Trò chuyện xong cùng Kim Bảo, Vân Yến liền chầm chậm đi ra khỏi góc đó, nhưng vừa ra đã có một đám người bao vây mình, trên tay mỗi người họ là dao, có đôi người thì là gậy. "Bị đánh như vậy mà vẫn không sợ à?" Vân Yến bĩu môi nhìn đám người trước mặt mình, nhàn nhạt chê bai. "Giết cô ta! Đại nhân đã bảo ra lệnh như vậy!" Một ông chú cỡ tuổi trung niên la to, mắt ông ta hoàn toàn chuyển sang màu đen, đó chính là dấu hiệu của những người bị huyết bích điều khiển. "Giết mau!" Người bị điều khiển A. "Giết chết cô ta!" Người bị điều khiển B. Nhìn đám người đối diện đang nháo nhào lên, có ý định lao vào đánh cô, Vân Yến liền thở dài. Cô hơi mỉm cười nói, tay làm dấu hiệu tạm dừng. "Được rồi, không cần tranh giành nhau, ai rồi cũng sẽ được tôi đánh." Mọi người: "..." Vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai. "Đừng làm vẻ mặt như vậy, không phải các người đang rất muốn bị tôi đánh hay sao?" Vân Yến cười càng sâu, giọng nói êm dịu vang khắp lối đi. Nụ cười cô cứ như nụ cười từ bi của thần chết khi chuẩn bị kéo một người xuống địa ngục, vừa đáng yêu, lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh gáy. "Ây, chùn chân vậy là không được nha." Nhận thấy bọn họ đang dần dần lui về phía sau, Vân Yến liền thân thiện nhắc nhở, sẵn tiện xắn cao tay áo làm tư thế chuẩn bị đánh người. Đây không phải là lần đầu bọn người này thách thức cô, cũng không phải là lần đầu bọn họ bị đánh. Toàn bộ đều đã bị Vân Yến đánh qua vài lần nên trong trái tim nhỏ bé của bọn họ đều có một nỗi ám ảnh nhất định đối với cô. Vì thế, khi thấy cô chuẩn bị đánh bọn họ, trong vô thức bọn họ lại muốn lùi bước bỏ chạy. "Ngoan ngoãn lại đây, đừng để tôi dùng vũ lực." Vân Yến lắc lắc ngón trỏ, mặt hất lên trông vô cùng giống lưu manh đầu đường xó chợ. Mọi người: "..." Cô có cần nói một câu vô dụng như vậy không? Kiểu gì mà cô chẳng dùng vũ lực! \_\_\_\_\_ Bóng hình thiếu nữ in trên tường, ánh đèn lúc tắt lúc bật như đang xem phim kinh dị khiến cho cảnh tượng lại càng ngày âm trầm. Không khí ở lối đi cũng vì thế mà im lặng thêm vài phần. Thiếu nữ hơi cúi đầu nhìn đám người đang nằm la liệt trên lối đi, ngượng ngùng nói: "Lần này lại hơi quá tay rồi, xin lỗi nha." Mọi người: (╯°□°)╯︵┻┻ Cô muốn diễn bao lâu nữa? Chúng tôi chiều cô! Lúc nào cũng nói mình sẽ nhẹ tay! Rồi sao? Rốt cuộc cô lại càng mạnh tay hơn! Đại nhân, chúng tôi muốn bãi công! Vân Yến rõ ràng nhìn thấy ánh mắt thù hận đến nỗi có thể tóe ra lửa của bọn họ bắn vào người mình, nhưng vẫn tiếp tục làm ra bộ dạng ngứa đòn. "Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn, hoan nghênh mọi người lại đến bao vây tôi nhé!" Cô vẫy vẫy tay, hai mắt cong lên thành hình bán nguyệt, môi hồng mọng nước cong lên thành một nụ cười thân thiện với công chúng. "À mà." Vân Yến đang chuẩn bị bước đi thì quay đầu trở lại, "Hương Khê mấy người lại nhốt ở đâu rồi? Mau đưa chìa khóa ra cho tôi." "Có chết ta cũng sẽ không nói nó đang ở túi quần ta đâu!" Người bị điều khiển A. Mọi người gượng gạo ngồi dậy, chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe đồng đội của mình nói ra một câu nói hố người như vậy. "Vậy sao? Ngươi đúng là một đồng đội gương mẫu." Vân Yến ra vẻ nghiêm túc, vỗ tay tuyên dương người bị điều khiển A. "Đúng vậy! Vậy nên ngươi đừng có mà mơ mộng đến chiếc chìa khóa trong tay ta!" Người bị điều khiển A gào lên. "Ai mơ mộng? Tôi sống rất thực tế, chỉ trực tiếp mượn đi mà thôi, không có mơ mộng đâu." Cô chân thành đáp lại. Người con gái đối diện ngày một gần mình hơn khiến cho người bị điều khiển A có chút lúng túng lùi về phía sau. "Nể tình ngươi là một đồng đội tốt, ta sẽ không ra tay ở chân, chỉ ở tay và mặt thôi." Giọng nói như tiếng gió thoảng qua bên tai làm cho người bị điều khiển A đổ một tầng mồ hôi lạnh. "A-------" Tiếng la hét đau đớn lại một lần nữa vang lên khắp lối đi, mọi người ngậm ngùi quay mặt giả chết, không hề có ý định cứu người bị điều khiển A. Bọn họ lo cho thân mình còn chưa xong, còn có thể lo cho người khác được hay sao?