Xuyên nhanh, ký chủ không tầm thường
Chương 176 : thợ săn trở về ( 19 ).
Ở căn phòng phía trên sảnh thế mà lại vẫn còn hai huyết tộc vẫn chưa xuống, mà hai người họ cũng không ai khác ngoài Sở Tri và Hạ Viễn.
Bởi vì địa vị cao, Hạ Viễn và Sở Tri không trực tiếp ra mặt mà chỉ an nhàn ngồi phía trên quan sát tất cả mọi chuyện ở phía dưới.
Bóng hình chói lóa của thiếu nữ rất mau chóng thu hút sự chú ý của hai người họ.
Thiếu nữ ấy bây giờ đang bị bao vây bởi huyết tộc, phía sau còn có một bầy người kéo chân, muốn trốn thoát thật sự thì không dễ.
Hạ Viễn mỉm cười, giọng nói ngả ngớn quay sang hỏi thăm Sở Tri.
"Sở gia chủ, chắc hẳn là ngài nhận ra cô ta là ai rồi nhỉ?"
Sở Tri không đáp, lạnh nhạt liếc Hạ Viễn một cái nhìn đầy thâm thúy, khoảng một lúc lâu sau, hắn mới chịu đáp lại.
"Có lẽ chúng ta đều nhầm, T đại nhân bảo cô ta là người sói, thông tin tra được về cô ta cũng chứng minh được rằng cô ta không phải là con của Du Từ."
"Có thể là cô ta làm giả thông tin? Mà chẳng phải uống máu cô ta là mọi chuyện sẽ rõ ràng hết sao?" Hạ Viễn thản nhiên đáp.
"Mời ngươi uống trước, sống sót trở về thì nói với ta một tiếng." Sở Tri nhàn nhạt nói, lời nói mang theo ý châm biếm mỉa mai.
Đáy mắt Hạ Viễn xẹt qua tia khó hiểu, nhận thấy ánh mắt của Sở Tri luôn nhìn xuống dưới, Hạ Viễn liền nhìn theo.
Cảnh tượng bây giờ thật sự rất hoành tráng đến khó tả, thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn, chân thon dài đang dẫm trên lưng một đám người, cánh tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng ném một người đàn ông cao to lực lưỡng về phía bức tường.
Sau đó thiếu nữ liền nở nụ cười kiêu ngạo pha chút tà khí với bọn huyết tộc còn lại kia, hiện bọn chúng vẫn rất kiêng kị cô mà đứng cách khá xa.
Hạ Viễn thật sự bất ngờ, hai mắt mở to ra, không tự chủ mà há hốc mồm.
Một người như Du Sương lại có thể tay không đánh thắng huyết tộc bọn họ?
Cho đến phút giây này, trong lòng Hạ Viễn đã có thể khẳng định rằng cô không phải là thợ săn.
Sinh ra vào thời điểm thợ săn còn tồn tại, Hạ Viễn đương nhiên hiểu ít nhiều về thợ săn.
Thợ săn họ không giết huyết tộc bằng các đòn đánh trực tiếp như vậy, thợ săn thường dùng súng và nước thánh để tiêu diệt huyết tộc.
Súng của thợ săn là loại súng được làm từ chất liệu Vam Pi - 1 - Z5, loại vật chất màu đen pha bạc, khá nhẹ và bền, thường được tìm thấy ở các nơi tối tăm ẩm ướt, chủ yếu là những nơi mà tập trung nhiều dơi như hang động.
Nhưng mà vào năm mà Du Từ chết, huyết tộc trên khắp thế giới đã chung tay phá hủy toàn bộ các hang động chứa loại vật chất Vam Pi - 1 - Z5.
Thế nên, có thể nói muốn chế tạo súng để tiêu diệt huyết tộc là một việc khó khăn hơn việc lên trời, nói thẳng ra là không khả thi.
Vì thế, chỉ còn nước thánh là có thể miễn cưỡng chống lại được huyết tộc.
Nguyên liệu làm nước thánh chỉ có những đại gia tộc thợ săn mới có, nhưng mà dù có nguyên liệu nhưng không biết được quá trình pha chế thì cũng bằng không.
Với những lý do như trên nên hiện tại ở trên thế giới, thợ săn đã được xem như là không tồn tại.
Có tồn tại mà không ảnh hưởng đến huyết tộc thì bọn huyết tộc cũng chẳng xem họ là thợ săn.
Huyết tộc vì thế mới hoành hành ngang ngược, tự tiện bắt con người, tổ chức các cuộc mua bán người trái phép nhằm làm lương thực dự trữ.
Có vô số cái chết của con người liên quan đến huyết tộc, bởi thế việc cân bằng con người và huyết tộc là một điều cực kì quan trọng.
Hạ Viễn dần dần thay đổi ánh mắt của mình đối với Vân Yến thành ánh mắt phức tạp, đứng phắt dậy, chân hắn tự động lùi về phía sau vài bước.
"Mới vậy thôi mà đã sợ hãi à?" Sở Tri lên tiếng, con ngươi đen thẳm như vực sâu hơi lóe.
Hai mắt Hạ Viễn hơi nheo lại, làm động tác cúi người trước Sở Tri.
"Chỉ có người như Sở gia chủ tài cao mới không sợ hãi mà thôi, tôi đây chỉ là một huyết tộc nhỏ nhoi, không dám đối mặt trực tiếp với con quái vật phía dưới."
Dứt lời Hạ Viễn liền lắc nhẹ thân mình biến mất, con dơi không biết từ đâu xuất hiện bay ra khỏi sảnh bằng cửa sổ nhỏ gần đó.
"Nhát gan như thế, Hạ gia chủ thật bất hạnh biết bao." Sở Tri thì thầm, ánh mắt tiếp tục dõi theo tình hình phía dưới.
\_\_\_\_\_
Vân Yến quan sát hoàn cảnh bấy giờ của mình, bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Sau đó cô dùng kiếm cắt phần đầm dài vướng víu dưới chân một cách đầy trơn tru và nghệ thuật, bộ trang phục mặc dù bị cô tùy tiện cắt nhưng vẫn không mất đi vẻ hào nhoáng mà ngược lại càng dễ nhìn hơn, nhìn gọn gàng hơn hẳn.
Vân Yến cười nhạt, đôi mày tinh tế hơi nhướng lên.
"Sao nào? Đánh tiếp không? Tôi sẽ tiếp tục dùng tay không đánh với mấy người."
Nam nhân huyết tộc nghe vậy liền ôm bụng lùi về phía sau ánh mắt hiện rõ chán ghét mười phần.
"Đánh! Ngươi có giỏi thì nhường ta ba giây đi." Nam nhân hất mặt khinh thường nói.
Vân Yến: "..."
Người ta nhịn ngươi một lần không có nghĩa là người ta phải nhịn ngươi lần hai đâu nha!
Một lũ dơi nhát như thỏ đế.
Nam nhân nhân lúc Vân Yến suy nghĩ liền ra hiệu bằng ánh mắt cho các huyết tộc bên cạnh, huyết tộc bên cạnh liền hiểu ý ngầm gật đầu.
"Ngươi không dám chứ gì?" Nam nhân cười lạnh.
"Ngươi giỏi thì chặt tay ra rồi đưa ta đi? Ngươi đừng có mà ngang ngược." Vân Yến hung hăng cười, nhìn cô bây giờ có chút giống nữ thần kinh.
Nam nhân không tức giận chỉ đứng yên một chỗ, phía sau lưng bỗng nhiên mọc ra thêm một cái cánh dơi, mắt cũng ngày càng đỏ hơn, hắn một bước bay lên không trung.
Trong mắt Vân Yến thì lại thành hình ảnh con gà tập bay.
Đáng sợ sao?
Mắc cười thì đúng hơn.
"Ta không nghĩ phải dùng đến sức mạnh đặc biệt này đâu, thực lực của ngươi rất cao, nếu bây giờ cam chịu làm huyết nô của ta thì sẽ không bị ngược đãi." Nam nhân tán thưởng cô, âm thanh mang theo ý mời gọi.
Vân Yến trợn mắt, suýt chút nữa là rút kiếm ra chém chết con dơi thích làm màu này rồi.
Đánh thì không xong, cứ nhắc đến mấy chuyện viễn vông.
Lũ dơi các ngươi đúng là mơ mộng hảo huyền mà.
Đám người được Vân Yến bảo vệ sau lưng sợ hãi đến mức tay chân bủn rủn, không hề có chút phòng bị nào.
Thậm chí có vài nữ sinh đã la hét chói tai vì cảm thấy nam nhân kia mọc cánh quá đáng sợ.
"Im miệng, đây không phải bộ phim kinh dị để cho mấy người hét toáng như vậy đâu." Vân Yến gắt gỏng nói, bình tĩnh liếc nhìn đám người phía sau mình.
Các nữ sinh lập tức im miệng lại, nuốt tiếng hét vào cổ họng, chỉ còn tiếng nức nở ở đầu lưỡi.
Bọn nam nhân cũng không khác gì, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một cảnh tượng kì lạ như thế này.
Vân Yến thở dài, sau đó vỗ vỗ trán, bày tỏ rằng bản thân cảm thấy bất lực.
Đúng thật là một lũ người phiền phức, không biết bán cho huyết tộc thì đổi được bao nhiêu thanh chocolate nữa.
Có nên bán không nhỉ?...
Hệ - lần thứ n vô tình đọc được suy nghĩ của Vân Yến - thống: "..." Ký chủ có chút vấn đề về não.
Có lẽ nên bán thôi!
Hệ thống: "..." Ký chủ thật sự điên rồi!
Vân Yến thở dài, thì thầm một mình, trông vô cùng cô đơn, "Nếu mà bây giờ nam nữ chính của vị diện đột nhiên xuất hiện giúp mình đánh lũ trẻ trâu này thì hay biết mấy, sẽ có thêm thời gian ăn chocolate..."
Hệ thống 000 đột nhiên cảm thấy buồn phiền muốn khóc.
Ký chủ đột nhiên chán đời là sao?
Ký chủ, cô cứ tiếp tục kiêu ngạo như lúc nãy đi, đừng như vậy nữa! Cô khiến tôi cảm thấy vừa lo vừa sợ đó!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
46 chương
13 chương
94 chương