Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ
Chương 487 : Bách Linh Chi Chủ 2
Truyền thuyết kể rằng, vào thuở khai thiên lập địa, vũ trụ vốn tồn tại Lục Đạo, bao gồm sáu chủng tộc khái quát là Thần, Tiên, Yêu, Ma, Nhân, Quỷ.
Trong đó, nhân loại là tộc yếu ớt nhất, bị phán định sẽ sớm diệt vong.
Nhưng hơn vạn năm trước, đã xảy ra một trận đại chiến Thần Ma chấn động thiên địa, và cũng là cột mốc đánh dấu sự chuyển dời của vũ trụ.
Hai tộc Thần Ma đã tự tiêu diệt lẫn nhau trong trận chiến năm đó.
Thân xác họ tiêu vong, thần thức trôi dạt vào cõi vô minh, vô phương hợp nhất, cũng vô phương luân hồi.
Tiên Giới ở gần Thần Giới nhất, nên đã bị liên lụy sụp đổ.
Hàng ngàn tiểu tiên chết vì ngộ thương, thượng tiên suy yếu nghiêm trọng, chỉ còn cách lưu lạc nương nhờ chốn phàm gian.
Nhưng có lẽ thiên đạo cảm thấy, không nên cho những đứa con của mình sức mạnh quá lớn, để tránh chúng lần nữa khởi lên chiến tranh đảo lộn trật tự.
Vì vậy, linh khí trong ba ngàn thế giới bắt đầu dần tiêu tán.
Các thượng tiên không còn linh khí hấp thu, ngày ngày tiếp xúc với thức ăn và tình ái dục vọng của con người, trải qua năm dài tháng rộng, bắt đầu không giữ được sơ tâm.
Hoặc là làm ác bị thiên tru địa diệt, hoặc là thành gia lập thất, thoát tiên cốt để sống bình đạm hạnh phúc cùng người phàm.
Ba tộc Thần, Tiên, Ma, cuối cùng đều suy vong.
Mà Yêu tộc cũng chẳng khá hơn, không có linh khí dẫn đến mất khả năng tu luyện.
Từ sau kiến quốc, toàn bộ yêu vật đều biến thành súc sinh vô tri.
Trải qua trăm ngàn phân tranh chuyển dời, cuối cùng nhân loại lại là chủng tộc sinh tồn và phát triển mạnh mẽ nhất.
Nhưng ngoài nhân loại, còn có một chủng tộc khác…
Là Quỷ!
Quỷ từng là người, và sau đầu thai vẫn sẽ tiếp tục quay lại làm người, vậy nên trời không diệt quỷ.
Có điều đường lưu thông từ dương gian đến địa phủ đã bị đứt gãy do chấn động từ đại chiến Thần Ma.
Hiện tại, cánh cửa này sẽ chỉ còn mở ra trong vòng mười phút sau khi một nhân loại tử vong, để dẫn lối họ về Âm Giới, đầu thai chuyển thế qua kiếp sống tiếp theo.
Nhưng không phải ai cũng cam nguyện rời đi, ma quỷ mang theo chấp niệm bỏ trốn.
Chỉ cần chờ sau khi cánh cửa địa phủ đóng lại, Hắc Bạch Vô Thường sẽ không thể đến dương gian truy tìm oan hồn về nữa.
Ma quỷ được tự do lang thang nhiều năm, dần trở nên lộng hành ngang ngược.
Chúng cắn nuốt lẫn nhau, sát hại nhân loại, biến phàm gian thành lò luyện ngục!
Nhưng thiên đạo còn đó, ác quỷ làm càn, há có thể được nhởn nhơ hưởng phúc?
Để trừng phạt những kẻ phá vỡ quy luật luân hồi, một thế giới tách biệt đã được kiến tạo.
Chỉ có lối vào, không có lối ra.
Trăm vạn ác quỷ, cưỡng ép quy về…
Bách Linh Giới!
Nói giảm nói tránh, đây là nơi dung thân cho những linh hồn tội lỗi đến từ ba ngàn thế giới.
Nhưng nói thẳng ra, Bách Linh chính là một bãi rác không hơn không kém.
Bởi chỉ có những kẻ làm trái đạo luật tạo hóa, bị nhân giới vứt bỏ, bị địa phủ tuyệt đường, mới gặp thảm cảnh lưu đày đến Bách Linh.
Một nơi không tồn tại nhân tính, không được bảo vệ bởi thiên lý.
Bách Linh chỉ có cái ác vi đạo! Cường giả vi tôn!
Quỷ ăn quỷ, ma giết ma!
Khắp nơi tràn ngập máu tươi và oán hận!
Một khi đặt chân đến Bách Linh, ngươi chính là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ.
Dù hàng vạn quỷ dữ cấu xé ngươi, dù ngươi đau đớn uất ức tột cùng, cũng chẳng ai đứng lên đòi lại công bằng cho ngươi.
Có đôi khi ngươi vừa chợp mắt ngủ một giây, hồn phách liền bị gặm cắn sạch sẽ.
"Nhưng đó đều là quá khứ rồi, thời kỳ Bách Linh vô chủ đã qua." Ông lão mặc trường bào xám tro, vuốt chòm râu dài bạc trắng say sưa kể: "Hiện tại nơi này rất an toàn, vì không được tùy tiện ăn quỷ nữa.
Muốn ăn là phải nộp giấy phép."
Đám tiểu quỷ mới đến đang ngồi bên dưới nghe phổ biến quy tắc, nghi hoặc hỏi: "Giấy phép gì?"
"Giấy phép xin cắn nuốt quỷ.
Ngươi muốn ăn kẻ nào, thì phải viết rõ ân oán duyên cớ, sau đó chờ bên trên phê duyệt." Ông lão cười hì hì: "Quan trọng nhất là… phải nộp phí!"
Đám tiểu quỷ: "…" Sao ở đây có nhiều loại phí vậy?
Bọn chúng chỉ vừa mới tới vài phút, mà đã bị yêu cầu nộp đủ thứ phí, nào là phí nhập giới, phí uống trà, phí kể chuyện, phí hít thở…
Có vô lý không chứ! Đều đã thành quỷ cả rồi, mẹ nó còn hít thở đâu mà thu phí?!
Đây rõ ràng là muốn làm tiền!
Ép khô tài sản của tiểu quỷ đáng thương!
Ông lão phớt lờ ánh mắt tố cáo của đám quỷ, nghiêm mặt dặn dò: "Thế nhưng… có vài con quỷ đặc biệt, chúng được tự do ăn quỷ mà không cần giấy phép.
Các ngươi không muốn đi đời sớm thì đừng chọc vào chúng."
Nhóm tiểu quỷ mới tới này vốn dĩ rất hung hãn, dù sao cũng là quỷ chết oan đầy lệ khí.
Nhưng lúc nãy chúng đã bị ông lão dạy dỗ một trận, đau đến chết rồi muốn chết thêm lần nữa.
Ông ta đáng sợ như vậy, mà còn nhấn mạnh quỷ khác đáng sợ hơn, đám tiểu quỷ không khỏi cảm thấy phát run.
Ông lão rất hài lòng trước phản ứng của khán giả, vuốt vuốt chòm râu nói: "Ở đây có bốn kẻ các ngươi cần tránh..."
Đầu tiên là ba tên quỷ quân có tính cách cổ quái.
Đại quỷ quân Huyền Hỏa, thường được chúng quỷ gọi là Bao Thanh Thiên phiên bản biến dị.
Không phải vì da hắn đen, mà vì khuôn mặt hắn rất nghiêm khắc, hắn thường đi lại xung quanh kiểm tra trật tự và an ninh công cộng.
Chỉ cần ngươi không náo loạn sinh sự, hắn sẽ không thèm nhìn đến mặt ngươi.
Nhưng một khi ngươi cố ý khuấy lên rắc rối, hắn cũng sẽ không thèm nhìn đến bản mặt ngươi… Mà chỉ trực tiếp thọc ngươi một đao, sau đó đem ngươi nuốt vào bụng!
Kinh dị không! Sợ hãi không! Hoảng hốt không!
Nhưng đừng vội sợ, kẻ điên hơn còn ở phía sau.
Nhị quỷ quân Lam Hỏa, phụ trách quản lý và thu thập tin tức.
Tất cả lửa ma trơi ở Bách Linh Giới đều là con mắt giám sát của hắn, chỉ cần là chuyện ngươi làm, hắn đều nắm trong lòng bàn tay.
Trường hợp nào thì hắn sẽ cắn nuốt quỷ?
Đó là khi hắn nói chuyện với ngươi, mà ngươi không hiểu được ý hắn, hắn liền ăn luôn ngươi!
Nhưng vấn đề là hắn không nói tiếng người, cũng không nói tiếng quỷ, ai hiểu nổi tên thần kinh hắn đang nói gì chứ?
Muốn biết cụ thể, hãy trực tiếp diện kiến thỉnh giáo...!thật ra đừng thỉnh hắn thì tốt hơn.
Tiểu quỷ giơ tay thắc mắc: "Vậy có phải những điều ông vừa nói, Nhị quỷ quân Lam Hỏa đều nghe rõ rành rành không?"
Ông lão: "…" Toang rồi!
Thằng nhãi đó mà mách lẻo thì sau này mình không trốn đi uống rượu được nữa!
"Thật ra Lam Hỏa vô cùng vô cùng tốt, ta rất yêu thích hắn.
Ta không mong được nói chuyện cùng hắn, chỉ mong được đứng từ xa dõi theo bóng lưng hắn, là ta đã đủ mãn nguyện rồi."
Đám tiểu quỷ: "…" Lúc còn sống ông làm nghề bán bánh trán đúng không?
"Tên quỷ quân thứ ba…" Giọng nói ông lão bỗng trở nên rùng rợn.
Chiếc bóng sau lưng hóa thành hình quái vật giương nanh nhào xuống, làm mấy con tiểu quỷ sợ đến máu chảy thành sông.
Thật sự là "máu chảy thành sông" theo nghĩa đen, vì chúng đã chết, nên mỗi lần sợ hãi, cơ thể sẽ xuất hiện hiệu ứng dọa người.
Nhẹ thì chảy máu, nặng thì rơi đầu, chờ lúc bình tĩnh liền lụm đầu lên gắn lại, cũng không mất mát gì.
Ông lão tiếp tục hạ thấp giọng nói: "Tam quỷ quân Tử Hỏa, hắn là một tên ăn tàn phá hoại." Nghĩ là ngoài ăn no rồi phá ra, thì hắn chẳng làm được gì nên hồn.
Hắn ăn mọi thể loại trong tầm mắt, bất kể ngươi là ác quỷ, du hồn, hay thanh hồn chuẩn bị đầu thai chuyển thế, hắn đều đem nuốt vào bụng.
Nếu ngươi đi đến nơi vắng vẻ mà gặp phải hắn, thì xem như số ngươi đã tận.
Hắn sẽ bắt lấy ngươi, ngoạm cổ ngươi, cắn đứt tay chân ngươi, xé ngươi ra từng khúc mà nhai sống!
Cách ăn của hắn là tàn ác nhất!
"Nhưng ba tên quỷ quân này chỉ là tay sai, kẻ đáng sợ nhất là một con nha đầu tự xưng Diễm Vương." Ông lão nghiêm túc phê phán: "Con nha đầu này rất xấu xí, nó có đến mười cái tay, mười con mắt, mười cái miệng…"
"Lão già nhà ông chê ai xấu?" Câu hỏi bất chợt vang lên, âm thanh thiếu nữ từ xa nhàn nhạt vọng tới.
Ông lão tức khắc quay lại, vỗ tay cái bốp đứng phắt dậy: "Nha đầu, ngươi trở về rồi! Đến đây, giới thiệu với các ngươi, đây là cháu gái ta.
Tiểu bảo bối xinh đẹp nhất Bách Linh Giới!"
*
Vẫn là câu nói quen thuộc, bối cảnh ở mỗi bộ truyện sẽ khác nhau, tùy theo cách tác giả thiết lập.
Bách Linh Giới là sản phẩm sáng tạo từ trí tưởng tượng của Vũ.
Vậy nên mọi người đừng đem quy luật nơi này áp dụng lên truyện khác, và cũng đừng đem quy luật ở truyện khác so sánh với truyện này nha..
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
35 chương
47 chương
266 chương
1010 chương
99 chương