Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ

Chương 467 : Cô Giáo Phù Thủy 20

Tịch Dạ ngoan ngoãn, là bởi vì hắn muốn làm Khuynh Diễm vui vẻ. Nhưng một khi hắn cố chấp lên, thì trời cũng không xoay chuyển được hắn. Khuynh Diễm muốn kéo hắn ra, nhưng hắn thà chết chứ không chịu buông cô. Mãi đến khi trận sấm sét kết thúc, Mộ Ngôn mới từ từ trượt xuống bất tỉnh, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt góc áo cô, có thể biết hắn bướng bỉnh đến mức độ nào. Khuynh Diễm vừa tức giận vừa lo lắng, lập tức ôm hắn quay về trang viên. Những học sinh còn lại đều sợ ngây người, mất một lúc lâu mới có thể khôi phục tinh thần. Nhưng khi chúng đi ra thị trấn, lại phát hiện bên ngoài cũng xuất hiện vô số ma thú. May mà có Selina và Radley giải quyết, nên chỉ thiệt hại tài sản chứ không ai mất mạng. Chỉ là trận hỗn loạn lần này vẫn khiến người dân Todoro khiếp sợ, họ cảm thấy...!dường như có một thế lực nào đó cố ý nhắm vào mình! — Khuynh Diễm đặt Mộ Ngôn nằm xuống giường, gọi Selina đến kiểm tra tình trạng hắn. Tương tự như lần Khuynh Diễm bị sét đánh trước đây, lực lượng ma pháp đỉnh cao cũng thông qua tia sét tiến vào huyết mạch Mộ Ngôn. Nhưng cô chỉ đau đớn bất tỉnh, còn hắn...!lại nôn ra rất nhiều máu. "Nội lực cậu ấy quá yếu, không chịu được sự dung hợp của ma pháp đỉnh cao, e là lành ít dữ nhiều." Selina đưa ra kết luận. Đồng tử Khuynh Diễm lập tức tối xuống, giọng nói không hiện cảm xúc: "Vậy làm thế nào để chữa trị?" Selina lắc đầu: "Không có cách chữa, chuyện này phải tự dựa vào ý chí bản thân." Khuynh Diễm trầm mặc, dường như có bóng tối lưu động dưới đáy mắt cô. Selina có chút lo lắng: "Vết thương của tiểu thư..." Khuynh Diễm hờ hững khoát tay: "Tôi không sao. Thời gian này mọi chuyện bên ngoài đều trông cậy vào cô." Selina hơi khựng lại, sau đó nhận lệnh nói: "Tôi đã hiểu, thưa tiểu thư." Cửa phòng đóng lại, Selina yên lặng rời đi. Ở bên trong, những chiếc bóng quỷ dị âm u đang bò lên vách tường, con ngươi tĩnh lặng của thiếu nữ dần chuyển thành màu máu tươi. Bàn tay Khuynh Diễm khẽ vuốt ve khuôn mặt Mộ Ngôn, nụ cười cổ quái của cô khiến người khác nhìn vào đều thấy hít thở không thông. Hắc Khuyển bị áp lực đè nén, chủ động thanh minh trước: [Kí chủ, linh hồn của đại nhân vật suy yếu, đây không phải lỗi của ta!] Dựa vào linh hồn lực nguyên bản của Tịch Dạ, dung nạp ma pháp đỉnh cao sẽ không thể làm hắn bị thương nặng thế này. Chỉ có duy nhất một nguyên nhân, ở thế giới thực có kẻ đã tấn công hắn, bòn rút đi sức mạnh của hắn. Thảo nào thế giới này Mộ Ngôn lại chậm chạp ngốc nghếch như vậy, thì ra là ở bên ngoài hắn bị ức hiếp! Hơi thở Khuynh Diễm càng lúc càng trở nên âm trầm: "Ta chưa hỏi đến mi, mi cần gì giải thích? Có tật giật mình?" [Nếu không phải tại kí chủ thì đại nhân vật cũng đâu đến mức phải...] Hắc Khuyển hừ giọng lẩm bẩm, đoạn phía sau nó nói quá nhỏ, Khuynh Diễm không thể nghe được. "Tại ta thế nào?" Cô nghi ngờ truy hỏi. Hắc Khuyển khựng lại. Thôi xong! Nó đã hứa với chủ nhân không tiết lộ linh tinh, nếu không nó sẽ bị đình chỉ công tác! Khuynh Diễm chờ đợi hồi lâu, kết quả phát hiện Hắc Khuyển bỏ trốn. Khóe môi cô nhếch lên, gạt ra nụ cười âm u cổ quái. Những kẻ động đến Tịch Dạ, dù có chạy xuống địa ngục cũng phải quay về chết trong tay cô! — Bịch! Selina xách một người ném xuống: "Cô ta chính là kẻ đã mở Cổ Thư Ma Thú, gây ra trận náo loạn vừa rồi." Khuynh Diễm liếc mắt nhìn cô gái bất tỉnh nằm trên mặt đất, những tia sét vẫn còn đang chạy dọc thân thể cô ta. Cô gái này không phải ai khác, mà chính là Lani Costa. Vào thời điểm Mộ Ngôn bị sét đánh, cô ta cũng gánh chịu một trận sét tương tự. Lani cố ý dẫn sét, muốn nhân cơ hội này sở hữu một trong năm ma pháp đỉnh cao và trở thành phù thủy tối thượng. Chỉ có như vậy, thì khi cô ta trở thành quý tộc, mới đủ thực lực để thể hiện uy quyền. "Cái chết của Đại hoàng tử có lẽ cũng liên quan đến cô ta." Selina lạnh lùng nói, lại đề nghị: "Tôi nghĩ tạm thời khoan hãy giết, mà nên giữ cô ta lại để điều tra kẻ sai khiến phía sau." Khuynh Diễm dời mắt nhìn thiếu niên bất tỉnh trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. Thái độ cô đầy thờ ơ, cứ như ngoài hắn ra, cô chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì khác: "Cô cứ quyết định đi, tôi không có ý kiến." Selina trầm mặc, quay lưng kéo Lani rời khỏi phòng. Khi đã đi được một đoạn xa, cô mới chợt lạnh lùng lẩm bẩm: "Tiểu thư đang ngày càng trở nên bất lực." — Tuy Mộ Ngôn không thể mở mắt, nhưng trong một vài thời điểm, ý thức hắn vẫn thanh tỉnh. Hắn cảm nhận được Khuynh Diễm luôn ở bên cạnh mình, có lúc là nắm tay hắn, có lúc là lau mồ hôi trên trán hắn, có lúc lại gọi hắn nhanh tỉnh dậy. Mộ Ngôn nghĩ dù có đau đớn đến đâu, hắn cũng không được phép chết. Cô giáo đang chờ hắn, hắn là học trò nhỏ ngoan ngoãn, nhất định phải làm cô vui vẻ. Mỗi ngày Mộ Ngôn đều kiên trì chịu đựng, khi ma pháp phá vỡ lục phủ ngũ tạng và tái sinh ra bộ phận mới, cơn đau kia khiến hắn chạm đến tận cùng thống khổ. Nhưng Mộ Ngôn vẫn đè nén không rơi dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi vì nếu bây giờ hắn khóc, sẽ khiến cô rất lo lắng. Mộ Ngôn cứ nhẫn nhịn như vậy, thời gian ý thức thanh tỉnh càng ngày càng ngắn, chỉ còn đau đớn khiến đầu óc hắn trở nên mơ hồ. Nhưng đáy lòng hắn luôn nhớ rõ một ý niệm, hắn không thể chết, tuyệt đối không thể chết! Hắn sẽ không bao giờ bỏ lại một mình cô. Cuối cùng sau bảy ngày, Mộ Ngôn cũng vượt qua sự giày vò của ma pháp và tỉnh dậy. Đôi môi hắn tái nhợt, gò má gầy yếu xanh xao, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mỉm cười, chầm chậm trấn an Khuynh Diễm: "Cô giáo...!em khỏe rồi...!Cô...!đừng lo...!nữa nha..." "Cậu còn đau không?" Cô đỡ hắn ngồi dậy, bàn tay chạm vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn. Mộ Ngôn chậm chạp lắc đầu: "Em hết...!đau rồi...!Cô giáo...!có bị thương...!không?" Hắn vẫn còn đau lắm, nhưng hắn không thể nói. Nếu để cô biết hắn đau, cô sẽ mắng hắn vì hôm đó không nghe lời cố chấp ôm cô. Khuynh Diễm cụp mắt nhìn hắn, nhạt giọng hỏi: "Bây giờ cậu còn học được nói dối?" Mộ Ngôn vốn đang chịu đau rất giỏi, mấy ngày liên tiếp đều không hề khóc, nhưng vừa mới bị khiển trách một câu, hốc mắt liền đỏ lên. Giọt nước trong suốt nói rơi liền rơi xuống: "Em...!xin lỗi...!Sau này...!em sẽ...!không nói dối...!nữa...!Cô… đừng giận… em mà..." "Tôi giận cậu được sao?" Khuynh Diễm phiền chán hỏi ngược lại. Ngón tay cô khẽ vuốt hàng lông mày trắng bạc đang nhăn lại vì đau đớn của hắn, lại hỏi: "Nói xem, cậu đau ở đâu?" "Chỗ nào...!cũng đau..." Thiếu niên ủy khuất nhẹ than: "Cô giáo ôm...!mà vẫn...!không hết đau." Bình thường ôm ôm một chút là sẽ không đau nữa, nhưng lần này nó cứ đau mãi đau mãi. Đau đến muốn khóc thật nhiều mà lại không dám khóc ra. Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ, rồi chợt tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Tôi dạy cậu làm một việc này, sẽ lập tức quên đau ngay, cậu muốn học không?" Mộ Ngôn chầm chậm nghiêng đầu, không phát giác ra điều gì bất thường, ngây thơ chấp thuận: "Em muốn… nha...!Cô giáo...!dạy em đi..." Một việc mà vừa làm liền có thể lập tức quên đau, là việc gì vậy nha?.