Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ
Chương 436 : Cô Giáo Phù Thủy 4
Sau khi hỏi thêm vài thông tin cần thiết, hiệu trưởng liền đưa cho Khuynh Diễm một bài kiểm tra về Lịch sử pháp thuật.
Đây vốn là chuyên môn của nguyên chủ, từ nhỏ cô ấy đã tìm hiểu các sự kiện lịch sử và hiện tượng trong truyền thuyết, nên đề bài không hề khó khăn với Khuynh Diễm.
Cô không chỉ làm đúng, mà lượng kiến thức cô nắm giữ còn nhiều hơn cả hiệu trưởng.
Hiển nhiên là Khuynh Diễm được nhận làm giáo viên tập sự của trường.
Gọi là tập sự, là vì cô không có kinh nghiệm giảng dạy.
Vậy nên trong một tháng đầu tiên, hiệu trưởng chỉ để cô đến lớp dự thính và học hỏi từ những đồng nghiệp khác.
Khuynh Diễm mỗi ngày đều đi sớm về muộn, bởi vì cô muốn xác nhận xem Tịch Dạ có ở trường Love and Light hay không.
Nhưng hình ảnh này trong mắt hiệu trưởng, lại chính là Khuynh Diễm vô cùng có trách nhiệm và đam mê với nghề!
Ông cực kỳ đánh giá cao tinh thần làm việc của cô!
Sau nửa tháng thức khuya dậy sớm rà soát khắp trường, Khuynh Diễm đã chắc chắn xác định Tịch Dạ không học tại nơi này.
Rõ ràng hắn ăn mặc nghèo khổ, thuộc độ tuổi quy định của Love and Light, tại sao lại không tới đây?
Đáp án chỉ có thể là một trong hai trường hợp, hoặc hắn là quý tộc giả dạng thường dân đi dạo phố, hoặc thân phận hắn còn thảm hơn cả thường dân.
Khuynh Diễm nghiêng về trường hợp thứ hai.
Tại sao ư?
Bởi vì tiểu ăn vạ đa phần đều cầm kịch bản rất thảm!
Sau khi suy đoán xong, Khuynh Diễm liền đi tìm nhóm thiếu niên ăn cướp hôm trước, hỏi thăm tin tức: "Ở thị trấn Todoro, ai là người thảm nhất?"
Charles vừa nhìn thấy cô, hai mắt hắn liền tối sầm xuống.
Người thảm nhất thị trấn này là hắn chứ còn ai nữa?
Chỉ vì một lần đui mù ăn cướp cô, liền cả đời đều bị cô uy hiếp!
Bây giờ mỗi ngày hắn đều sống trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, không biết lúc nào thì cô sẽ nổi máu anh hùng đi tố cáo với hiệu trưởng chuyện hắn làm ăn cướp.
Charles đã bị nắm điểm yếu, nên không thể không hợp tác.
Hắn ân cần hỏi: "Ở Todoro có rất nhiều người thảm, cô giáo miêu tả cụ thể hơn chút xíu nữa đi."
Khuynh Diễm giơ tay đặt tại vị trí thấp hơn vai mình, nêu đặc điểm: "Cao khoảng tầm này, giới tính nam, trạc tuổi các cậu, nghèo, và rất thảm."
Charles chụm đầu hội ý với tiểu đồng bọn, qua một lúc lâu thì hắn quay lại nói: "Có một kẻ lập dị sống trong rừng Sương Mù, khá giống với những gì cô giáo miêu tả."
"Rừng Sương Mù?" Khuynh Diễm hơi nhíu mày.
Đó chẳng phải là khu vực thường xuất hiện người sói sao?
"Đúng vậy, nơi đó rất nguy hiểm, mà hắn lại suốt ngày ru rú bên trong.
Vậy nên ai cũng nói đầu óc hắn có vấn đề, sớm muộn cũng bị người sói ăn mất xác..." Charles đang nói thì chợt cảm thấy toàn thân đều lạnh.
Tại sao cô giáo lại nhìn mình bằng ánh mắt hung thế kia?
Mình đã nói sai điều gì ư?
Khuynh Diễm quay lưng đi về hướng rừng Sương Mù.
Nếu người bên trong thật sự là tiểu ăn vạ của ta, thì mi chuẩn bị tinh thần đi.
Dám trù tiểu ăn vạ chết, ta chắc chắn xử lý mi!
Charles rùng mình, không được rồi, hắn có trực giác không ổn lắm.
—
Gọi nơi này là rừng Sương Mù, là bởi vì lớp sương trắng dày đặc giăng kín không gian bất kể ngày đêm.
Cây cối chen chúc rậm rạp, nên dù là buổi trưa, thì ánh nắng mặt trời vẫn không thể chiếu vào để xua tan làn sương lạnh lẽo.
Mà Khuynh Diễm còn đến đây vào thời điểm hoàng hôn ngã xuống, nên cô hoàn toàn không nhìn rõ phương hướng bên trong.
Khi mặt trăng vừa chớm ló lên ở phía Đông, khu rừng liền vọng ra tiếng tru kéo dài của sói, âm thanh hú gọi bầy tiếp nối nhau như báo hiệu cuộc đi săn đã được bắt đầu.
Cỏ dại mọc tràn lan, không hề có đường mòn cụ thể để bước lên phía trước.
Khuynh Diễm hơi nhíu mày, cuối cùng quyết định đi theo tiếng tru kia.
Nhưng chỉ khoảng vài phút sau, tất cả đều im ắng xuống, trong làn sương mù mờ ảo chỉ còn lại bước chân cô sột soạt đạp lên cỏ khô.
Tầm nhìn bị che khuất, nếu không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể sập bẫy...
Bất chợt, bóng đen từ trên cao sà xuống!
Khuynh Diễm giơ tay tát bép một cái!
Bịch!
Âm thanh thứ gì đó thô bạo đập lên mặt đất!
Khuynh Diễm nghi hoặc ngồi xuống quan sát, cô nhìn thấy một con cú có bộ lông trắng như tuyết, màu sắc vô cùng xinh đẹp nhưng mỗi tội trúng ngải heo nên hơi béo ú.
Thảo nào bị cô tát mà nó không thể né tránh, giờ đã bất tỉnh cú sự luôn rồi.
Khuynh Diễm thầm cảm thán dưới đáy lòng...!chợt một bàn tay lạnh lẽo thò tới chụp lên vai cô!
Theo phản xạ, cô lập tức bắt lấy cổ tay kia, mạnh mẽ vặn ngược cánh tay người đó quặp ra phía sau.
Răng rắc!
Âm thanh nứt gãy vang lên, nhưng người bị tấn công vẫn không hề thốt ra nửa tiếng than đau đớn.
Cơn gió bất giác thổi tới, xua đi đám mây mù đang che phủ ánh trăng.
Tia sáng lành lạnh chiếu xuống làn sương mờ ảo, Khuynh Diễm mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt một thiếu niên.
Mái tóc hắn dài tới đầu vai, nửa phần trên cột cao sau đỉnh đầu, nửa phần dưới tùy ý xõa ra lất phất chạm vào gò má.
Sợi tóc bạch kim sáng lấp lánh, chân mày và lông mi cũng một màu trắng bạc, trông hắn như tinh linh thuần khiết đi lạc giữa bóng đêm.
Nét đẹp của hắn tựa dòng suối mát trong trẻo, nhìn đến liền khiến người đối diện cảm thấy đáy lòng thư thái.
Thậm chí quần áo thô sơ đầy mảnh vá trên người, cũng không thể làm lu mờ đi sự tỏa sáng của hắn.
Nhưng Khuynh Diễm không có thời gian ngắm nhìn, bởi vì bây giờ toàn thân cô đều đã cứng ngắc.
Trứng Nhỏ, ta...!ta ta ta ta bẻ gãy tay tiểu ăn vạ rồi!!
Hắc Khuyển: [...] Giờ cô có gọi nó là Trứng Nhỏ cũng vô dụng, nó không có khả năng quay ngược thời gian giúp cô đâu.
Đây là họa cô tự gây ra, cô cố gắng tự mình giải quyết đi.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Khuynh Diễm, bên trong đôi mắt hiện lên ngơ ngác mờ mịt, giống như không hiểu tại sao mình lại bị cô đánh.
Hắn hé môi, yếu ớt than: "Đau...!quá nha."
Khuynh Diễm nhanh chóng buông cánh tay hắn ra, tiếp tục lùi về sau hai bước.
Đừng, đừng ăn vạ ta!
Thiếu niên nhíu chặt mày, tốc độ nói chuyện vô cùng chậm: "Gãy tay...!đau..."
Khuynh Diễm: "..." Nếu ta nói ta không cố ý bẻ tay hắn, liệu hắn có tin ta không?
Ngay cả bản thân ta còn thấy không tin được.
Hay là bây giờ ta cùng hắn tự sát, sau đó nắm tay qua thế giới tiếp theo làm lại từ đầu đi!.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
112 chương
15 chương
17 chương
45 chương
53 chương