Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ
Chương 308 : Người máy nổi loạn (26)
"Ai nói với anh là tôi chỉ còn sống được một năm?" Khuynh Diễm kinh ngạc hỏi.
Cẩu Tặc, mi lại dám cài đặt thiết lập bệnh nan y cho ta?
Hắc Khuyển ngơ ngác bị chụp nồi: [? ? ?]
Nó có làm gì đâu?!
Khuynh Diễm cười nhạt không tin.
Nếu nó không làm gì, tại sao Miên Tửu lại nói cô chỉ còn sống được một năm?
Lúc nãy hắn khóc nhiều như vậy, ngoài lý do cô không chịu ôm hắn, còn là vì sự kiện bệnh nan y cẩu huyết này.
Hắn sợ cô chết bỏ lại một mình hắn.
Hắc Khuyển bị oan đến ứ nghẹn: [Lời là do đại nhân vật nói, cô muốn biết nguyên nhân thì hỏi hắn đi.] Làm như cái gì cũng là lỗi của nó vậy!
Nó có xấu xa tới mức lúc nào cũng muốn giết cô đâu chứ!
Khuynh Diễm híp mắt tra hỏi, cuối cùng cũng đào được câu trả lời từ Miên Tửu.
Tờ giấy xét nghiệm mở ra trước mặt cô, bị nước mưa thấm đẫm ướt nhòe, nét mực đều đã lấm lem, chỉ còn mơ hồ nhìn thấy vài chữ...
Nhan Khuynh Diễm, trúng chất phóng xạ, không chữa được, còn sống một năm.
Khuynh Diễm: "..."
Từ khi nào một quần chúng như ta lại cầm kịch bản cẩu huyết này?!
—
Kỷ Ôn nói dối mà cứ như thật vậy.
Hắn không chỉ lừa Miên Tửu chuyện Khuynh Diễm mắc bệnh nan y thời kỳ cuối, mà những chuyện khác hắn nói, cũng đều là phóng đại.
Khuynh Diễm quả thật có đi bắt tội phạm công nghệ để đổi lấy an toàn cho Miên Tửu.
Nhưng ngoài nguyên nhân trao đổi an toàn, thì đây còn là hình thức kiếm tiền của cô.
Nhóm người ở không gian địa ngục thành lập một đội săn lùng tội phạm công nghệ, tên là Địa Ngục Khởi Nguyên.
Kỷ Ôn phụ trách tra hành tung, Khuynh Diễm phụ trách dẫn đội truy bắt.
Hoạt động như nhóm lính đánh thuê, chính phủ thuê thì họ đi đánh.
Về phần tại sao chính phủ không động đến Miên Tửu, là vì thế giới chỉ mới vận hành lại, nền tảng vẫn chưa ổn định.
So sánh giữa việc trả tiền cho một đội nhóm, để họ thay mình đi xử lý những tội phạm công nghệ nguy hiểm. Hoặc là cứng rắn tiêu hủy một AI không làm hại đến ai như Miên Tửu, để rồi đối đầu với một đội nhóm còn nguy hiểm hơn cả tội phạm công nghệ...
Không cần nói cũng biết chính phủ lựa chọn vế nào.
Vì vậy chuyện bắt tội phạm là thật, nhưng chuyện Khuynh Diễm bị chính phủ chèn ép như trong lời kể của Kỷ Ôn, thì là giả!
Một năm qua, Khuynh Diễm không đi tìm Miên Tửu, là vì lo hắn sẽ kích động khi gặp cô, sau đó đánh bom cùng cô đồng quy vu tận.
Tính cách Miên Tửu cố chấp lại làm liều, dựa vào tiền sử hắn đánh bom một loạt tập đoàn của Doãn gia, liền biết lá gan hắn lớn đến mức nào.
Cho nên lúc đó cô mới không đi tìm hắn, để hắn có thời gian bình tĩnh lại.
Sự thật chỉ đơn giản như vậy, nhưng trong lời miêu tả của Kỷ Ôn, lại biến thành cô toàn thân đầy vết thương, đứng ngoài cửa sổ lặng thầm dõi theo Miên Tửu.
Không dám đi vào nhà, bởi vì sợ hắn sẽ xua đuổi cô.
Lại còn, trong lúc làm nhiệm vụ, cô nhiều lần suýt mất mạng, nhưng vì nghĩ mình phải sống để bảo vệ Miên Tửu, nên cô mới gắng gượng vượt qua.
Lại còn, cô định cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt Miên Tửu làm hắn chán ghét nữa, nhưng vì cô phát hiện mình mắc bệnh nan y, chỉ còn sống được một năm, nên cô mới muốn dành ít thời gian còn sót lại để ở bên hắn.
Nhưng hắn không cần cô, xua đuổi cô, từ chối gặp mặt cô, khiến bệnh tình cô trở nặng, cuối cùng nhập viện...
Khuynh Diễm: "..."
Nghề tay trái của thằng nhóc Kỷ Ôn là viết truyện cẩu huyết đúng không?!
Nghĩ sao mà gán cho ta cái kịch bản ngược tâm ngược thân đó?
Nói láo cũng không phải nói lố nói lăng như hắn đâu!
Nhưng vấn đề lớn nhất ở hiện tại là, Miên Tửu đã tin lời kể của Kỷ Ôn.
Không chỉ tin, mà hắn còn tự nhận định bản thân là kẻ xấu xa tồi tệ nhất trên thế gian này.
Khuynh Diễm khuyên không được, dỗ không được, cuối cùng chỉ đành phó mặc cho số phận...
Đánh chết Kỷ Ôn trước rồi tính tiếp!
—
Khuynh Diễm nằm viện thêm ba ngày thì kiên quyết xuất viện ra về.
Bởi vì bị áp lực tinh thần quá lớn, khiến cô không thể nằm nổi nữa.
Áp lực tinh thần này, là đến từ Miên Tửu!
Suốt hai ngày ở bệnh viện, hắn cứ lon ton bám theo sau cô, cô đứng thì hắn đứng, cô ngồi thì hắn cũng đứng.
Vừa đến giờ cơm hắn liền chạy đi bưng cơm cho cô.
Cô hơi nhấc tay hắn liền chạy đi rót nước... mặc dù lúc đó cô chỉ nhấc tay lấy điện thoại chứ không hề khát nước.
Thậm chí hắn còn làm chuyện quá đáng hơn, khi cô định đi vệ sinh, hắn liền...
Gân xanh trên trán Khuynh Diễm giật giật: "Chuyện này anh không làm thay tôi được."
Miên Tửu đã bước một chân vào nhà vệ sinh, nghe vậy liền nhanh chóng khựng lại, đi đến bên giường dìu Khuynh Diễm qua nhà vệ sinh.
Khuynh Diễm nhẫn nhịn đè lại cổ tay mình. Tiểu ăn vạ này rất mong manh, không thể đánh... nhưng mà mẹ nó từ đây đến nhà vệ sinh chỉ có mười bước! Cô đi không nổi sao? Cô cần hắn dìu sao?
Quá mệt mỏi rồi!
Xuất viện!!
—
Miên Tửu muốn Khuynh Diễm dọn đến nhà hắn ở, nhưng cô liều chết cự tuyệt hắn.
Tiểu ăn vạ này đầu óc không ổn định, ta từ chối sống chung!
Miên Tửu không quấy không náo, cô không muốn dọn đến thì hắn cũng không ép cô.
Khuynh Diễm còn đang nghi ngờ tại sao hắn lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, thì ngày hôm sau vừa mở cửa đã nhìn thấy Miên Tửu kéo theo vali đứng trước nhà cô.
Khí thế này rõ ràng là đến để ăn vạ.
Khuynh Diễm: "..."
"Ai cho anh địa chỉ nhà tôi?" Khuynh Diễm chống tay lên khung cửa, chặn hắn bên ngoài.
Miên Tửu thành thật bán đứng: "Kỷ Ôn."
Khuynh Diễm đập bàn.
Mẹ nó! Lại là Kỷ Ôn!
Nếu không phải thằng nhãi đó đã chạy ra nước ngoài trốn, thì cô đã sớm xử tử nó!
Khuynh Diễm đang tập trung suy nghĩ biện pháp tính sổ Kỷ Ôn, nên nhất thời không chú ý tới Miên Tửu.
Hắn im lặng nhìn cô một lúc, bất chợt lên tiếng hỏi: "Em rất thân với hắn sao?"
Khuynh Diễm không kịp phản ứng: "Hắn nào?"
"Kỷ Ôn."
"Không thân." Thân thiết cái khỉ gì, ta còn đang muốn vặn cổ hắn!
"Hắn biết thật nhiều về em." Miên Tửu nói một câu tối nghĩa.
Khuynh Diễm còn chưa nghĩ rõ ràng Miên Tửu đang ám chỉ điều gì, thì hắn đã cúi đầu đi luồn qua cánh tay đang gác trên khung cửa của cô.
Một đường thẳng tắp kéo vali vào nhà: "Từ hôm nay tôi sẽ ở đây. Nếu em không thích, thì em cứ đuổi tôi đi."
Dứt lời, hắn liền mở vali đem toàn bộ đồ đạc bên trong bày hết ra ngoài.
Hành động hoàn toàn trái ngược với lời nói.
Ẩn ý biểu thị rất rõ ràng, nếu em không thích, thì em cứ đuổi tôi đi.
Nhưng em đuổi tôi là chuyện của em, còn tôi có đi hay không lại là chuyện của tôi.
Tôi đã muốn ăn vạ em, thì em có chạy đâu cũng không thoát được!
Khuynh Diễm: "..."
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
160 chương
31 chương
78 chương
124 chương
13 chương
8 chương