Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ

Chương 213 : huyết mạch tương liên (7)

Diệp Nhiên thổi cháo đến vô cùng vất vả, để tránh hắn quên thổi mà đã nuốt vào miệng, Khuynh Diễm liền để thìa cách hắn rất xa. Phải đợi hắn thổi phù phù mấy hơi cô mới đưa đến gần đút hắn. Diệp Nhiên phồng má thổi thổi, khuôn mặt đỏ bừng, trán cũng ướt mồ hôi, sợi tóc đen mềm mại dán lên làn da trắng nõn. Khuynh Diễm thất thần nhìn vào cổ Diệp Nhiên, động mạch đập từng tiếng rõ ràng, cô như cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng bên dưới da hắn, máu đỏ tươi ngon ngọt, muốn... "Tiểu Biên Biên, tôi thổi xong rồi." Diệp Nhiên nhẹ giọng gọi. Khuynh Diễm trấn tĩnh chuyển thìa đến đút cho hắn. Cô không đói, nhưng khi ở gần Diệp Nhiên quá lâu đều xuất hiện tình trạng này. Cứ như bị thôi miên, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc cắn hắn, để máu hắn hòa vào người cô, xâm nhập vào tận cốt tủy... Khuynh Diễm lắc đầu, ném suy nghĩ hỗn loạn ra ngoài. Đứng trước nhân loại khác cô đều rất ổn định, duy chỉ có Diệp Nhiên. Là thân thể nguyên chủ có vấn đề, hay là Diệp Nhiên có vấn đề? Hoặc tệ hơn, nguyên chủ và Diệp Nhiên đều có vấn đề? "Tiểu Biên Biên, sao cô cứ nhìn cổ tôi như vậy, cô đang đói sao?" Diệp Nhiên tò mò hỏi, giơ tay kéo cổ áo xuống: "Cô cắn đi, tôi cho cô." Tháng nào cũng có người lấy máu hắn, hắn không thích những người đó, nhưng hắn vẫn phải cho họ. Bé Dơi Nhỏ thì khác, hắn thích cô, là tự nguyện cho cô. Khuynh Diễm nắm cổ áo Diệp Nhiên kéo lên cao, đáy mắt lóe qua tia nguy hiểm: "Cậu đối với ai cũng như vậy?" "Không có." Diệp Nhiên lắc đầu, tươi sáng mỉm cười: "Chỉ đối với cô, chỉ thích một mình cô." Từ lần đầu gặp đã thích, là đặc biệt đặc biệt thích. Muốn được gặp cô, muốn ở bên cô. "Sau này không được kéo áo mời bất kỳ Huyết Tộc nào ăn cậu, Huyết Tộc đều rất nguy hiểm." Đặc biệt là đối với kiểu đồ ăn ngây thơ tự cống nạp như mi. Diệp Nhiên định gật đầu, nhưng sau đó lại thấy không đúng: "Nhưng Tiểu Biên Biên cũng là Huyết Tộc, tôi không được mời cô sao?" Khuynh Diễm: "..." Mi mẹ nó mời ta làm gì? Mi là yêu tinh chuyển thế đúng không? "Hơn nữa, Tiểu Biên Biên không nguy hiểm." Diệp Nhiên vui vẻ bổ sung. Nụ cười tươi sáng cùng câu nói tràn ngập tin tưởng của Diệp Nhiên làm Khuynh Diễm tức khắc khựng lại. Một giây sau, cô khôi phục bình thường, múc thìa cháo đưa đến trước mặt hắn, giống như không để ý mà nói: "Những gì cậu nhìn thấy chưa chắc đã là toàn bộ sự thật, không nên tùy tiện tin tưởng người khác." Kể cả ta, ngươi cũng không nên tin. Bởi vì ngay chính bản thân ta cũng không đảm bảo, khi quay về vị trí cũ ta sẽ không làm hại ngươi. "Tôi tin cô." Diệp Nhiên nắm lấy tay Khuynh Diễm, giọng nói tràn ngập phó thác ỷ lại: "Không tùy tiện tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng cô!" Là sự tin tưởng từ tận sâu trong linh hồn, tin đến vô cớ, tin đến không thể lý giải. Hắn tin cô, thậm chí dù cô có làm hại toàn bộ người trên thế giới này, thì hắn vẫn tin cô không làm hại hắn. Khuynh Diễm hơi nhếch môi, nhưng sau đó lại không nói gì. "Tiểu Biên Biên, cô không vui sao?" Diệp Nhiên cẩn thận hỏi. "Cậu buông tay đi." Giọng nói Khuynh Diễm như ẩn chứa xa cách. Thân thể Diệp Nhiên lập tức cứng đờ. Buông tay? Cô có ý gì? Tại sao hắn phải buông tay? Khuynh Diễm hất mặt về phía bàn tay cầm thìa đang bị hắn giữ chặt: "Không buông thì tôi đút cậu thế nào? Buông ra." "Ồ." Thì ra cô nói buông tay này, chứ không phải buông tay mà hắn nghĩ... Nhưng Diệp Nhiên như có bóng ma tâm lý, vẫn không chịu buông ra, cầm tay Khuynh Diễm kéo đến gần mình, thổi thổi cháo rồi ăn vào. Toàn bộ quá trình đều là hắn tự múc tự ăn, chỉ khác là tay cô cầm thìa, tay hắn đè lên cầm tay cô. Bát cháo dần cạn đến đáy, Khuynh Diễm nhạt giọng hỏi: "Giờ thì buông được chưa?" Diệp Nhiên không đáp, kéo bàn tay cô lên nhẹ nhàng hôn, sau đó mới chầm chậm buông ra, cẩn thận dặn dò: "Lát nữa cô lại nắm tay tôi nha." Ý tứ giống như đang nói, tay có thể buông trong một lúc, nhưng muốn hắn mãi mãi buông tay là chuyện không thể nào. Khuynh Diễm trầm mặc nhìn Diệp Nhiên, hắn lại vui vẻ mỉm cười với cô. Ngốc nghếch. Rồi sau này ngươi sẽ hối hận vì đã không buông tay ta. — "Chị hai, phải xử lý bọn chúng thế nào?" Tiểu Tam căng thẳng, trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh. Khuynh Diễm cầm điện thoại xem video, là hình ảnh phát trực tiếp qua camera. Cảnh quay trong một tầng hầm ngầm, Huyết Tộc bị trói không ngừng giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, như đang lên cơn điên loạn. Thậm chí có kẻ còn tự đập đầu mình vào tường, cả gương mặt đều giàn giụa máu. Tiểu Tam nhìn cảnh tượng này liền không thể ngăn mình phát run. Huyết Tộc đều bệnh hoạn như vậy sao? Hắn lại nhìn qua người bên cạnh. May mà chị hai không có bệnh. "Cứ mặc kệ bọn chúng." Khuynh Diễm xem video một lúc thì tắt đi, cũng không quá để tâm. Đám Huyết Tộc này là lúc cô phóng hỏa Viện Nghiên Cứu tiện tay đem về. Hỏa hoạn xảy ra đột ngột, người ở đó chỉ giữ tài liệu và bảo vệ tính mạng mình, toàn bộ Huyết Tộc đều bị bỏ lại tự sinh tự diệt. Khuynh Diễm suy nghĩ một chút thì quyết định đem bọn chúng về, chỉ là ngẫu hứng muốn tìm hiểu hành vi sau khi dùng thuốc khống chế, chứ cũng không phải vì mục đích làm việc thiện gì. "Nhưng mà nếu lỡ như bọn họ thoát ra..." Thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được đâu chị hai! "Thoát ra thì thế nào?" Khuynh Diễm thử suy đoán: "Tàn sát nhân loại, thống trị thế giới sao?" "Nhưng mà trước khi bọn họ thống trị thế giới thì Viện Nghiên Cứu đã truy đến chúng ta rồi đó chị hai." Tiểu Tam lo lắng suýt khóc. Khuynh Diễm thấy hắn như vậy thì không tiếp tục dọa hắn nữa: "Yên tâm, không thoát được." "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Tiểu Tam cứ thấy bồn chồn. Lỡ như thì sao? Khuynh Diễm liếc mắt. Nhất vạn vạn nhất cái gì? "Cậu khinh tôi ít đọc sách à?" Tiểu Tam ngây ngốc. Hắn khinh chị hai lúc nào? "Vậy... chị hai ít đọc sách lắm sao?" Tiểu Tam khờ dại hỏi một câu. Cuối cùng Tiểu Tam không hiểu thấu bị Khuynh Diễm phạt đi canh gác tầng hầm nhốt Huyết Tộc, phải canh đủ một tháng mới được về. Tiểu Tam: "..." Rốt cuộc hắn đã làm sai chuyện gì? Huyết Tộc dưới hầm đều đang phát điên, cô còn để hắn đi canh giữ, lỡ bọn họ xông ra thì kẻ đầu tiên dâng mạng không phải là hắn sao? Tiểu Tam khóc lóc suốt một buổi chiều, kết cục vẫn phải ôm hành lý ra đi. Trước khi lên đường còn viết di thư để lại cho anh em, mọi người ở lại mạnh khỏe, Tiểu Tam đi trước một bước. Sâu trong tầng hầm, ở nơi mọi người không chú ý tới, có một ngọn lửa nhỏ, vẫn cháy hừng hực suốt ngày đêm. Chiếc bóng trên tường lắc lư lay động, giống như đang nhảy múa một loại vũ điệu cổ quái nào đó. Nếu Huyết Tộc thật sự xé gông xiềng thoát ra, chờ đợi bọn chúng sẽ là kết cục tan thành tro bụi!