Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ

Chương 182 : tà ma ngoại đạo (24)

Quân Hoa, một trong hai tiên tôn duy nhất của Tu Chân Giới. Dung mạo tu vi đều đứng bậc nhất, là chỗ dựa cho toàn bộ tông môn, là đấng vĩ đại bảo vệ chúng sinh thiên hạ. Nhưng đây chỉ là những thứ phô bày ngoài ánh sáng, đằng sau hắn lại ẩn chứa một sự thật hoàn toàn khác. Chuyện này bắt nguồn từ rất lâu trước đây, thời lão sư phụ của Quân Hoa. Lão sư phụ khi còn trẻ tuổi là đệ tử có tư chất thông minh, tinh thông mọi thứ, kì tài xuất chúng trong Tu Chân Giới. Người trẻ quá xuất sắc, dễ sinh kiêu ngạo. Trong một lần so thực lực, vì khinh địch nên đã thua đối thủ, mà đối thủ này lại là một kẻ tầm thường không có gì nổi bật. Sau chuyện đó, lão sư phụ bị không ít người cười nhạo, ông ta căm phẫn muốn chứng minh thực lực của mình. Nôn nóng tu luyện, tham vọng quá lớn, tâm ma ra đời. Trong tham, sân, si, tâm ma của lão sư phụ không phải tham, mà là sân. Ông ta nóng nảy hung hăng, khinh thường kẻ khác, càng ngày càng không thể khống chế bản thân mình. Lão sư phụ bế quan, dùng pháp thuật tách tâm ma ly khai thân thể, sau đó nhốt nó lại. Cứ tưởng mọi chuyện đã tốt đẹp, nhưng không ngờ tâm ma trốn thoát, lén lút đi khắp Tu Chân Giới hấp thu oán hận, hóa thành hình người. Lão sư phụ dùng một nửa tu vi muốn giết tâm ma, nhưng khi đánh tâm ma bị thương, ông ta mới biết, tâm ma chết, ông ta cũng chết, tâm ma này không thể giết được. Sau đó, lão sư phụ gặp được một người, kẻ này giúp ông ta mở ra khế ước luyện nô lệ chế ngự tâm ma. Người bị chọn làm nô lệ, là Quân Hoa. Còn tâm ma, chính là Tử Ngưng. Khế ước xóa đi cảm xúc và khống chế bản năng nô lệ. Khi gặp nguy hiểm, nô lệ sẽ hy sinh bản thân, thậm chí có thể lấy cái chết đổi lại mạng sống cho tâm ma, đồng thời trung thành thực hiện di nguyện mà chủ nhân ký thác. Lão sư phụ mất nửa tu vi sử dụng cấm thuật, hoàn toàn không còn cơ hội phi thăng. Ông ta dùng khế ước nô lệ buộc chặt Quân Hoa và Tử Ngưng. Từ nhỏ Quân Hoa đã bị ép phải tàn nhẫn, không được phép có tình cảm, không được mềm lòng trước bất kì ai hay bất kì điều gì. Bằng mọi giá không được để Tử Ngưng phạm sai lầm, nếu Tử Ngưng muốn giết người mà Quân Hoa không thể ngăn cản, thì hắn phải ra tay giết người đó trước Tử Ngưng. Sau Tử Ngưng, là bảo vệ toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ, để bù đắp lại lỗi lầm mà lão sư phụ đã gây ra. Quân Hoa bị khế ước nhốt trong thân thể, cả đời chỉ có thể sống vì người khác. Hắn oán hận toàn bộ thiên hạ, nhưng oán hận không thể phản kháng suốt ngàn năm khiến hắn chìm trong tuyệt vọng. Hắn luôn tìm cách tự giết chính mình, không phải hắn muốn chết, mà là hắn không thể giết Tử Ngưng, cũng không thể lạm sát người vô tội, hành động duy nhất cơ thể chịu tuân theo sự điều khiển của hắn là ra tay tổn thương chính bản thân hắn. Trong tiềm thức, Quân Hoa luôn cố giành lại quyền kiểm soát, nhưng mọi nỗ lực của hắn đều không có kết quả. Về sau, trong lúc gia cố phong ấn ở Bích Hải Sơn, Quân Hoa bị ma khí nhập thể. Oán niệm sâu nặng của hàng vạn ma tộc dưới Bích Hải Sơn làm khế ước lung lay, cảm xúc bị phong bế của hắn cũng dần được phá mở. Đến cuối cùng khế ước hoàn toàn vỡ nát, cảm xúc chân thực bên trong hắn triệt để phóng thích, oán hận sâu thẳm tích tụ hơn ngàn năm bộc phát, thế giới không chống đỡ nổi, bị hắn nhấn chìm hủy diệt. Khuynh Diễm nhìn đám ma khí ẩn hiện trên ngực Quân Hoa, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Nếu vậy, nghĩa là không phải vì cô cởi y phục mà hắn sinh oán khí. Vậy thì chuyện này đâu liên quan đến cô. \[Sao lại không liên quan? Phía trên Bích Hải Sơn là đại nhân vật chắn ma khí giúp kí chủ, khế ước mới bị lung lay, lúc nãy cô còn kích động làm cảm xúc hắn mất khống chế.\] Nữ nhân vô trách nhiệm! Hệ Thống trách móc mấy câu, lại hề hề đưa ra biện pháp. \[Kí chủ, bây giờ cô hút hết ma khí trên người đại nhân vật, khế ước nô lệ sẽ khôi phục lại, oán hận không thể thoát ra, thế giới cũng không sụp đổ nha!\] Hệ Thống gấp gáp hối thúc: \[Kí chủ còn chần chờ gì nữa mà không hút ma khí đi!\] Khuynh Diễm suy nghĩ một lúc, chậm rãi kéo y phục Quân Hoa, giơ tay đến trước ngực hắn, truyền ma khí vào. \[! ! !\] \[Kí chủ, cô điên rồi! Cô muốn thế giới sụp đổ hay gì? Cô chết thì chết một mình đi, đừng có kéo theo ta!\] Hệ Thống nhảy dựng gào lên. Khuynh Diễm nghe đến lùng bùng lỗ tai, trực tiếp che đậy nó, tập trung điều khiển ma khí đi một vòng thân thể Quân Hoa. Ma khí ở Bích Hải Sơn quá sâu nặng, chúng khơi dậy oán niệm cất giấu dưới đáy lòng, sau đó cắn nuốt thần trí, khiến người ta trở nên điên cuồng. Nhưng nếu biết cách khống chế, vẫn có thể dùng ma khí từng bước phá vỡ khế ước nô lệ. Chỉ cần giúp hắn bảo trì thanh tỉnh, oán niệm sẽ không khiến hắn biến thành ác quỷ. Hắn đỡ một đạo ma khí giúp cô, cô giải trừ khế ước giúp hắn, sau này không ai nợ ai... Khoan đã! Rõ ràng lúc ở phía trên Bích Hải Sơn, cô có thể tự đối phó ma khí. Nhưng tên mặt đơ này lại che trước người cô, không giúp được gì còn làm cô bị nguyện vọng nguyên chủ phản phệ. Tại sao cô phải giúp hắn giải trừ khế ước? Vụ làm ăn này mẹ nó là cô lỗ vốn! Khuynh Diễm mắng rồi lại mắng, nhưng vẫn không từ bỏ khống chế ma khí giúp Quân Hoa. Xong việc, cô ghét bỏ qua loa cài lại y phục hắn, ném hắn nằm dưới đất, bỏ đi... quay về ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, sờ sờ mặt. Làm ăn không thể thua thiệt! Kiếm lời đi! — Quân Hoa mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy trên mặt cực kỳ nhột, như có ai đó đang sờ... nói đúng hơn là đang nhéo mặt hắn. Quân Hoa mở mắt, nhìn thấy tiểu cô nương đang tựa lưng vào thân cây, khóe môi cong cong mỉm cười, hai mắt nửa khép nửa mở, an tĩnh đón lấy ánh nắng. Khuynh Diễm nghe động tĩnh, chậm rãi cúi xuống: "Sư phụ tỉnh rồi?" Quân Hoa gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Ngươi đánh ta?" "Ta đánh sư phụ khi nào? Đó là hành vi đại nghịch bất đạo, sao ta có thể làm thế?" Khuynh Diễm bàng hoàng không thể tin. Quân Hoa: "..." Khuynh Diễm nghiêm túc hỏi: "Hơn một ngàn năm qua sư phụ đã từng rơi vào bí cảnh này chưa?" Quân Hoa thành thật lắc đầu. "Nơi này cổ quái như vậy, không thể sử dụng thuật pháp, biết đâu còn có huyễn cảnh. Chắc chắn là nó tạo ảo giác làm sư phụ nhìn nhầm ta đánh người, chứ thực tế ta không hề đánh." Khuynh Diễm lý giải cực kỳ hợp lý. Quân Hoa ngờ vực. Nhìn cô không giống nói dối, chẳng lẽ là nơi này thật sự có huyễn cảnh? "Nhân loại xảo trá, chỗ ta làm gì có huyễn cảnh!" Giọng nói tiểu hài tử vang lên, thân ảnh phủ đầy vảy bạc óng ánh xuất hiện. "Ta chính mắt nhìn thấy nữ nhân ngươi đánh ngất nam nhân này. Sau đó ngươi cởi y phục hắn, nhìn ngắm hắn, sờ soạng hắn, như vậy như vậy." Tiểu hài tử xoa xoa lồng ngực miêu tả. "Ngươi sờ lâu ơi là lâu, vẻ mặt ngươi cực kỳ hưởng thụ, rồi ngươi... A! Nữ nhân độc ác ức hiếp trẻ con! Không được đánh ta! Đừng đánh ta mà hu hu hu!"