Xuyên nhanh: kí chủ cùng ta đi bắt yêu quái
Chương 83 : Ác nữ phế hậu không dễ làm (13)
Cô nhăn mày một tiếng, không nhịn nổi mà chửi tục một câu.
- Chết tiệt.
Thứ ánh sáng đỏ rực ấy vẫn điên cuồng lao đến, hướng thẳng đến thân ảnh của thiếu nữ mà tấn công.
"Choang"
Luồng sức mạnh màu máu đến gần Quân Dao liền bị đánh bật ra ngoài, tan biến vào hư vô.
Không gian tĩnh mịch đột nhiên vang lên giọng nói non trẻ của A Liên.
Trong không gian bây giờ, nó đang vừa nhìn màn hình vừa tự hào phổng mũi.
[ Kí chủ, ta vừa mới cứu cô! ]
- Thật cảm ơn.
Trong phút chốc, nữ nhân cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong lồng ngực. Hệ thống gian thương vậy mà lại biết quan tâm cô.
[ Quên chưa nói, việc khởi động kết giới tiêu tốn 1000 điểm tích phân. Đã tiến hành trừ điểm. ]
Hệ thống tốt bụng nhắc nhở Quân Dao một câu, nhưng trong giọng nói đều lộ ra vẻ phấn khích như vừa trả được thù.
Quân Dao : ...
Cô nhầm rồi, nó vẫn là cái hệ thống gian thương.
Thèm ăn củ cải luộc quá!
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm cùng lệ lực đạo mạnh mẽ. Cả cơ thể mảnh mai cứ thế được một luồng sáng bao trọn.
Quân Dao đạp lên không trung, cứ vậy mà một mạch bay đến bên chỗ con yêu quái một đường loé rực sáng, con quái cứ thế tan biến vào không gian.
- Cuối cùng vẫn là con yêu quái yếu đuối.
Còn đang mải mê ăn mừng chiến thắng, một luồng ma khí đen ngòm từ đâu xuất hiện bay đến chỗ cô.
Nữ nhân phát giác ra từ sớm nhưng luồng sức mạnh kia di chuyển quá nhanh.
Cô nhìn xuống phía bãi nhầy đen dưới đất, phần đất bốc lên tia xèo xèo rồi trở nên đen đỏ đến buồn nôn.
Rùng mình một cái, Quân Dao xoa hai cái tay nhỏ.
Đảm bảo nếu không phải hiện tại cô dùng danh hiệu "Đệ nhất ma sư", chắc chắn giờ mặt cô cũng có một bãi đen đỏ như vậy.
Cô gái cảnh giác lùi lại, trên tay cầm chặt cây kiếm. Đôi mắt màu hoa oải hương ánh lên tia chết chóc, giọng nói cũng thập phần nguy hiểm.
- Là ai ?
Sau lời nói của cô, không giạ xung quanh hoàn toàn không có biến động. Chỉ duy nhất của tiếng xào xạc của lá cây mùa thu và cái âm thanh rít lên từng đợt của gió đêm.
Từ trong bụi cây rậm rạp, một bóng đen dần xuất hiện.
Nó không phải là con người, Quân Dao chắc biết rõ điều ấy.
Ánh trăng vàng nhạt lại dịu dàng soi sáng thân hình kì lạ, hiện lên từ đó là một con trăn lớn. Toàn thân nó là một màu đen tuyền quỷ dị. Trong ánh mắt dị màu là một mảng tăm tối.
Con trăn với khí thế bức người từ từ bò đến phía nữ nhân, cái lưỡi dài không ngừng phát ra âm thanh rợn người.
Quân Dao trong phút chốc cơ thể căng cứng, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô cầm chắc thanh bảo kiếm trong tay, ánh mắt đầy vẻ thận trọng ghim chặt lên thân hình ngoại cỡ.
Đôi môi nhỏ cũng vì thiếu sức mà trở nên nhợt nhạt, khô khốc. Thiếu nữ cất lên âm giọng khô khan.
- Ngươi là cái quỷ gì vậy ?
Đáp lại cô, con trăn chỉ tiếp tục thè lưỡi ra, liên tục tạo nên âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy.
Qua tầng truyền âm cách biệt của cô và hệ thống củ cải nhỏ rất nhanh đã vang lên giọng nói khản đặc.
- Nhân loại ngu ngốc, ngươi cũng vọng tưởng có được Ngọc Hồ Đan ?
Quân Dao ngay tức khắc đẩy lên một tầng cảnh giác, cô căng thẳng lùi về sau vài bước, ánh mắt cũng trở nên mịt mờ.
- Ngươi rốt cuộc là ai ?
- Nhân loại ngu xuẩn như ngươi không xứng đáng biết tên ta.
Con trăn lớn vừa truyền âm đến cô vừa vươn người tiến tới, mùi tanh nồng trong chốc lát sực lên toả cả một vùng.
- Xà Vương ?
- Ngươi biết ?
Thứ được gọi là Xà Vương chợt dừng lại, hắn đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía Quân Dao.
Tất nhiên đối với loại câu hỏi thiểu nắng đó, cô sẽ không trả lời.
Nữ nhân đạp người nhảy đến chỗ con trăn, một đường kiếm vung xuống, thanh bảo kiếm liền rung lên mạnh mẽ.
Xà Vương vẫn ngạo nghễ đứng yên một chỗ, tựa như cái đường kiếm vừa rồi đối với hắn là không si nhê.
Quân Dao đối với cú đánh đánh đã dốc hết gần như là phần lớn sức lực nên nhìn thấy biểu hiện của Xà Vương, cô liền ngạc nhiên đến bất động.
- Xong chưa ? Đến lượt ta.
Dứt lời, Xà Vương bổ nhào về phía trước, cái thân cứng ráp đầy gai nhọn nhanh chóng cuốn lấy thân thể thiếu nữ.
Cảm nhận được lượng lớn kim gai đâm vào cơ thể, Quân Dao đau đến run người, cảm giác còn đau hơn so với khi đấu với Ma chủ.
Cô cố gượng hết phần sức cuối cùng, mạnh mẽ đem toàn bộ linh khí tạo thành một cái rìu lớn, nhanh chóng đem lưỡi rìu nhọn ghì chặt lên cổ của con trăn.
Xà Vương bị đau liền nới lỏng rồi thả hẳn cho nữ nhân rơi xuống đất.
Quân Dao bị cát bụi và đá nhọn chạm vào vết thương, cả thân thể đau đến gãy rời.
Qua màn hình máy tính lớn, Củ Cải Nhỏ đã quan sát hết mọi chuyện. Cái thân trắng muốt cứ bay lên bay xuống không yên, mắt cũng thoáng ngập nước.
Chính nó cũng không rõ nguyên nhân mình không thể liên lạc với cô.
[ Tinh ]
[ Dọn dẹp virus thành công. ]
Màn hình đỏ vang lên một âm thanh rồi lại trở về trạng thái ban đầu. A Liên vừa nghe thấy đã vội bay đến bên bộ điều khiển, cố gắng liên lạc với cô.
[ Kí chủ! Cô bị thương nặng quá! ]
" Còn đan dược trị thương không ? "
[ Đan dược đang được bảo trì. ]
Hệ thống nhỏ lướt qua dãy thông báo dài đằng đẵng mà cảm thấy hận không thể đập chết chủ nhân của nó.
Đang yên đang lành lại muốn đi bảo trì vật phẩm, hại kí chủ của nó bị thương không biết cách cứu.
" Vậy... tiếp tục dùng danh hiệu đi."
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
161 chương
34 chương
57 chương
14 chương