Tịnh Hề lật mặt giấy ra, đọc tiếp... Trầm Ngạn... Ố ồ, biết vì sao nữ chính bỏ đi rồi mà nam chính vẫn không thể nào tìm được không? Tại vì có con hàng họ Trầm này chen chân vào đấy. Anh ta dùng thế lực riêng của mình để che giấu tung tích của Diệp Y Y. Nữ chính sống ở nước ngoài đều được tên này chiếu cố giúp đỡ hết, từ mấy chuyện như: xin việc, đẻ con hay chăm sóc hai đứa trẻ... Nữ chính sống với anh ta tận sáu năm liền nhưng do trong lòng cô ta vẫn không quên được nam chính nên cuối cùng... Cô ta từ chối người đàn ông này mà chạy về với Tống Hành. Đến lúc này thì bệnh thần kinh của nam phụ lại nổi lên. Anh ta đi đâu cũng đối đầu với nam chính, hở một tí là nhớ nhung nữ chính, đòi bắt nữ chính mang đi, hai đứa trẻ kia ở bên anh ta năm năm song không ai gọi anh là "bố" cả... Việc Diệp Y Y quay về bên chồng cũ khiến anh ta phát điên. Tất nhiên rồi, anh ta có phải bố bọn trẻ đâu mà!! Loại nam phụ ích kỷ, mưu mô, ác độc này không có đi lĩnh cơm hộp. Trầm Ngạn về sau nhận thức được sự hạnh phúc của Diệp Y Y khi ở bên Tống Hành, lựa chọn dời xa. Nhìn thấy em sống hạnh phúc chính là niềm vui của đời tôi... Nói chung là thể loại kịch bản này tác giả cho ngược tất cả mọi nhân vật luôn: nam chính, nam phụ, nữ chính, nữ phụ...v...v... Quên nói với các bạn độc giả, Trầm Ngạn cũng là một tên "tra nam" không kém Tống Hành đâu... Anh ta đã có vợ rồi đấy... Đã có vợ... Có vợ.... Lật bàn!!! Có vợ rồi mà còn ở bên người phụ nữ khác sáu năm. Hào quang nữ chính thế mà còn hút được cả đàn ông có vợ. Tịnh Hề tay cầm kịch bản, tay thì ôm trán, thở dài một hơi. Vợ của anh ta giống cô hai chữ: "Vân Tịnh Hề". Nói tới đây thôi. Bây giờ đến thế giới này xem đã... " Khởi động truyền tống đi." Chuột nhỏ hứng khởi nhìn cái mặt rầu rĩ của kí chủ nhà mình: \[ Xác định truyền tống.\] \[ Bắt đầu truyền tống...3...2..1..\] \[...\] \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Tịnh Hề đứng trước căn biệt thự, cô ngẩng đầu nhìn. Biệt thự này được xây dựng trên một khuôn viên đất rộng lớn, xung quanh đầy cây cối, tiểu cảnh, thảm cỏ xanh mướt trải dài quanh lối đi. Tinh tế mà hoa mỹ, hiện đại hoà với thiên nhiên. Được sống ở đây chắc chắn rất tuyệt vời. Tiểu Hề siêu vui mừng, đây là nhà cô đó. Nói đúng hơn thì đây là nhà ông chồng "hờ" của cô. Thật vui quá đi, tên này là một tra nam có tiền. "Thiếu phu nhân, chào mừng cô đến với biệt thự Tân Trúc." Lão quản gia bước ra, tay lão ta chắp lên ngực, nghiêng người chào cô, bộ dáng cung cung kính kính. Tịnh Hề gỡ cặp kính râm trên mặt xuống, lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, cô thản nhiên đưa vali cho quản gia: "Đem lên phòng tôi đi." Lão quản gia đưa vali cho mấy hầu gái đằng sau mang đi. Lão ta nhìn Tịnh Hề, gương mặt già nua vẽ lên vẻ nghiêm túc. Tịnh Hề nhấc chân đi thẳng vào cửa biệt thự, lão quản gia đi trước: " Để tôi dẫn đường cho thiếu phu nhân." Tịnh Hề không có phản đối, cô đi theo lão ta từ tầng một lên tầng hai, đi qua một hành lang dài nữa. Đứng trước một cánh cửa sơn gỗ, lão quản gia lôi trong túi một chùm chìa khóa to đùng, lão ta mần mò một lúc, lấy ra một cái chìa rồi ấn vào mở cửa. Mở ra rồi, lão ta chắp tay làm ra tư thế mời: "Thiếu phu nhân , vali của cô đã ở trong đó hết. Đồ dùng cá nhân của cô thiếu gia đã dặn chúng tôi chuẩn bị từ trước." " Ừ, ông lui xuống trước đi." Tịnh Hề đuổi người, cô đóng cửa phòng lại, thả mình trên nệm... Cmn thật không hổ là cuộc sống của người giàu!!! Cái giường này cũng quá tốt đi, êm êm, mềm mềm, độ đàn hồi tốt như túi bóng nước vậy. Awwwww.... "Này chuột, ta cảm thấy kết hôn với tên này không tồi." Tịnh Hề sung sướng nói, vùi cả đầu vào gối, hít hà mùi tiền trên đó... \[...\] Chuột nhỏ bất lực rồi, kí chủ còn yêu tiền nữa cơ. Lúc đầu, khi nó đưa cô ấy đến thế giới này, kí chủ sống chết không chịu gả cho nam phụ đại nhân. Nếu nó không phát nhiệm vụ ép buộc thì sợ là cô ấy đi phá hư cốt truyện ban đầu mất. Sao nó giống một bà mẹ dạy dỗ đứa con trong kì phản nghịch thế chứ? Tịnh Hề thư giãn đủ rồi bèn ngồi dậy, cô mở vali ra xếp lại đồ dùng kèm với quần áo. Căn phòng này sắp xếp theo gam màu hồng công túa, đến cả góc phòng cũng lộ ra bong bóng ngọt ngào. Sắp xếp dọn dẹp xong xuôi các thứ, Tịnh Hề ra khỏi phòng, đi xuống tầng một. Thiết kế bên trong biệt thự vô cùng xa hoa. Cô ngồi lên ghế sô pha, cảm nhận cái mông dần dần lún vào sự mềm mại. Thích quá đi thôi. Lão quản gia bước đến gần đưa cho cô một chiếc chìa khóa, mặt lão ta đầy vẻ kính cẩn: "Thiếu phu nhân, đây là chìa khoá phòng riêng của cô." Tịnh Hề đáp một tiếng, vươn tay cầm lấy. Năm phút sau... Mười phút sau... Mười lăm phút sau... Tịnh Hề không chịu nổi nữa, cô nhìn lão quản gia, hỏi kì quái: "Sao ông không đi đi?" Đứng đây làm gì chứ? Ông cứ đứng lù lù ở đó sao ta thoải mái được? Đi đi, mau phắn đi!!!