Tuy nhiên, đó chỉ là biểu tượng bên ngoài. Gương thần? Ở trong góc độ Mộ Ngôn nhìn không tới, khóe môi hắn hơi vểnh lên. "Xin ngài ghi nhớ lời hứa." Hắn nói. Nói chuyện xong, hai người lại đứng tại chỗ thật lâu. Mãi đến Bertha đứng nhũn chân, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hỏi Mộ Ngôn một câu. "Sao không đi tiếp?" Mộ Ngôn hoàn hồn, "A đúng rồi, ta lạc đường." "......" Lạc đường? Đôi mắt Bertha hơi trợn tròn, cánh môi đẹp khẽ nhếch lên, kinh ngạc vô cùng. Giọng hắn tỏ ra rất ngạc nhiên, "Ngài không biết đường về nhà sao?" Mộ Ngôn hơi ngẩn đầu, che trời đại thụ, đường trước mặt sâu hun hút. "Ân, ngươi biết đó, nơi này chỗ nào cũng như nhau." Bertha: "......" Qua một lát sau —— "Phù thủy tiểu thư, ngài xác định ngài đi con đường này là chính xác?" Bertha đi bên cạnh Mộ Ngôn, nghiêng đầu nhìn cô. Hắn vẫn mặc bộ váy công chúa tôn quý, ưu nhã, cùng mảnh rừng hoang dã thập phần không hợp nhau. Mộ Ngôn mũ áo choàng đã buông xuống, sợi tóc theo động tác của cô, hơi vểnh lên. Mộ Ngôn lười nhác nhìn đằng trước, đôi đồng tử màu đỏ sậm sâu hút, như mênh mông vô bờ. Khóe môi cô nhoẻn lên, "Không biết nữa." Hai người đi thêm một lát nữa, vẫn không tìm ra nhà. Lại đi một lúc nữa, chân Bertha đã có chút không thoải mái. Hắn mặc nữ trang, dưới chân mang giày cao gót, đi lại có vẻ rất gắng sức. Đi tiếp một hồi lâu, Mộ Ngôn ngừng lại. "Rất tốt, ta cho rằng chúng ta phải qua đêm trong khu rừng này rồi." Bertha: "......" Hắn vừa nãy tại sao phải cảm thấy tiểu nha đầu này chơi khá vui? Hắn tại sao phải bỏ rơi mấy chú lùn đáng yêu đó? Hắn tại sao phải bỏ phòng ốc đàng hoàng không ở, đi theo tiểu nha đầu này ở trong rừng chịu muỗi đốt? Bertha trợn to đôi mắt nhìn Mộ Ngôn, "Phù thủy tiểu thư, ngài có thể huơ lên gậy ma pháp của ngài, mang chúng ta tới nơi mà ngài ở." Bertha ưu nhã cười, đưa ra một kiến nghị vô cùng hay ho cho Mộ Ngôn. Mộ Ngôn nghiêng đầu, nhàn nhạt cười nói, "Tiên sinh, nhìn ta có giống như một vị phù thủy kinh nghiệm dày dặn không?" "Xin tha thứ cho ta lúc đi theo lão phù thủy học tập ma pháp, đã thất thần." Cô nói như đương nhiên. Bertha âm thầm nghiến răng, hắn hiển nhiên không muốn cùng với Mộ Ngôn qua đêm trong khu rừng hoang dại. Hơn nữa... Bertha luôn cảm thấy, vị tiểu cô nương tuổi nhỏ này thật sự đang chơi hắn. Đây là trực giác của hắn. Bertha tròng mắt đảo quanh, mang theo vẻ nghịch ngợm, giọng nói cũng ôm chút thất vọng, "Vậy được rồi." Hắn nhấp nhẹ cánh môi hồng, ý cười nhàn nhạt. Giáo dưỡng rất tốt đẹp. Mộ Ngôn cỡi xuống chiếc áo choàng của mình, bên trong là chiếc váy dài màu rượu đỏ. Cô như biến ảo ma thuật từ trong áo choàng lấy ra một lọ thuốc. Sau đó rải một vòng chung quanh, vẫy lên mặt đất. Cong cong hai mắt, nhìn Bertha, "Nếu ngài là nữ sinh, ta cũng không ngại ngủ chung với ngài." "Nhưng mà ngươi biết đấy, ta tuy là phù thuỷ, nhưng cũng là một vị cô nương." Ý tứ rất rõ ràng, chính là, có thể không cần tới gần cô thì đừng tới gần cô. Bertha nhấc lên làn váy của mình, "Được thôi, ngủ ngon, chúc ngài có giấc mơ đẹp." Ánh mắt hắn như lấp loé điều gì đó. Bertha tìm một vị trí gần Mộ Ngôn ngồi xuống. Nghiêng đầu nhìn vị thiếu nữ đang nhắm mắt lại. Hơi hơi thu hồi mắt, lông mi mảnh khảnh chớp chớp, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt. Gương thần nói, sâu trong khu rừng rậm, có một vị phù thuỷ thần thông quảng đại.