Bọn họ xếp thành một hàng dài, ngươi kéo ta ta kéo ngươi, cả người run rẩy đi trước dẫn đường.
Mà Mộ Ngôn lại đi từ từ sau lưng họ.
Gương mặt cô mang theo vẻ lười nhác.
Rõ ràng chỉ là một cô bé, nhưng chỉ mỗi cái danh phù thủy, đã khiến cho mấy chú lùn phải sợ hãi đến thế.
"Phù phù phù phù thủy đại nhân, phía, phía trước chính là nhà lão bà đó."
Chú lùn lớn tuổi nhất chỉ vào ngôi nhà gỗ cũ nát trước mặt nói.
Mộ Ngôn hướng bên đó nhìn thoáng sang, rồi cười cười, "Cảm ơn, muốn cùng nhau vào xem không?"
"Không không không không!" Mấy chú lùn điên cuồng lắc đầu, "Đó là nơi ở của một lão thái bà độc ác, còn vô cùng xấu xí nữa."
"Chuyên thích lột da tiểu cô nương xinh đẹp..."
Mấy chú lùn nói đến đó tạm dừng lại, "Thượng đế của ta, chúng ta thiện tâm nhắc nhở cô, cô gái à, mặc dù cô cũng là phù thủy, nhưng không nhất định là đối thủ của mụ ta đâu."
"Nói không chừng còn bị biến thành giống mụ ta nữa."
Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, là cái kiểu cười không thèm để ý.
Hoàn toàn không có tự giác gì đáng có của một con chíp bông với sức chiến đấu cọng bún bằng 5.
Cô nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn nhắc nhở, ta chỉ sợ, bà ta không có ở nhà thôi."
Nếu không ở nhà, vậy thì vấn đề trở nên phiền toái.
Cô phải mất mấy ngày thời gian, vừa dựa vào ma pháp sứt sẹo ngồi chổi bay bay tới, vừa phải ngồi xe ngựa, bôn ba mệt nhọc, nếu mụ phù thủy đáng yêu kia không ở......
Mộ Ngôn không dám tưởng tượng, lại sẽ phải bôn ba thế nào nữa.
Nhưng thực sự bất hạnh, chuyện luôn đúng như Mộ Ngôn suy nghĩ.
Bên trong ngôi nhà gỗ còn có một chiếc nồi, đồ nấu trong nồi toàn là thượng vàng hạ cám, màu nước xanh lục.
Một mùi hôi tanh khó ngửi tràn ngập khắp ngôi nhà gỗ.
Trong ngôi nhà còn treo một con anh vũ đôi mắt màu xanh lục.
Chim anh vũ nhìn thấy Mộ Ngôn, không kêu, ngược lại có chút quỷ dị.
Ánh mắt đó ý tứ như đang biểu đạt, người trước mắt này, có phải sẽ trở thành món tối hôm nay của nó không?
Tất nhiên, không có khả năng đó.
Mộ Ngôn đem chim anh vũ tóm xuống, Mộ Ngôn bóp cổ nó, khiến cho chim anh vũ nguyên bản còn bình tĩnh, trở nên luống cuống.
Nó vùng vẫy đôi cánh của mình, trông rất buồn cười.
"Buông ta ra, buông ta ra." Chim anh vũ sứt sẹo nói chuyện.
Mộ Ngôn lại xách ngược chân chim anh vũ lên lắc lắc, "Nói cho tao biết, chủ nhân của mày đi đâu?"
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài."
"Đi đâu?" Mộ Ngôn nhổ một sợi lông trên mình chim anh vũ.
Chúa tể hệ thống: 【......】 quá thiếu đạo đức.
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài..." Giọng chim anh vũ kêu càng bén nhọn, bị nhổ mất một sợi lông làm nó đau lòng quá.
"Kẻ xấu! Kẻ xấu!"
"Đi đâu?" Lại nhổ tiếp một sợi.
"Đi xa nhà, đi xa nhà!" Còn chưa nhổ đến sợi thứ ba, con chim này đã khai ra.
Tay Mộ Ngôn khựng lại, tùy tiện thả con chim nhỏ đáng thương xuống.
Ánh mắt mang theo đôi chút buồn rầu, thật là phiền toái a.
Quả táo độc, hình như chỉ có mỗi mụ phù thủy này có.
Mộ Ngôn còn liếc nhìn trong nhà một chốc cũng chẳng thấy bất cứ thứ trái cây gì.
Thế nhưng trong nhà có rất nhiều đồ vật có ý tứ.
Tỷ như tròng mắt xinh đẹp, với cả bộ da trơn mịn của thiếu nữ.
Người bình thường thấy một màn như thế, đều sẽ bị dọa ra nước tiểu.
Mộ Ngôn rời khỏi chổ này.
Nhưng cô thật sự không biết mụ phù thủy đó sẽ đi về đâu.
Nếu cô có quả táo độc mà nói, nếu quả táo độc cũng bị cô mang theo, vậy cô nhất định đi tìm công trúa Bạch Tuyết.
Nhưng nếu mụ phù thủy cũng chưa có quả táo độc, quả táo độc phải kiếm chổ làm ra.
Vậy thì phạm vi của mục tiêu có hơi rộng a.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
49 chương
17 chương
127 chương
80 chương