Vương cung lạnh băng lại nhàm chán, tới tới lui lui chỉ mấy người như thế.
Chơi một chút cũng không vui.
Mà hắn, hiện giờ chỉ muốn chơi với Mộ Ngôn thôi, bởi vì...
Cô lợi hại hơn, u ám hơn hắn.
Đồng loại luôn sẽ cảm giác được đồng loại, Bertha mấy ngày nay cùng Mộ Ngôn ở chung, người này trong ngẫu nhiên toát ra ánh mắt, hay là động tác nào đó, đều khiến người cảm thấy một nổi sợ hãi từ tâm mà đến.
Nhưng Bertha biết, Mộ Ngôn chưa từng nói dối.
Trình độ ma pháp của cô xác thật chẳng ra gì.
Người như vậy...
Bertha mím môi, hắn giết không nổi, vậy đoạt thôi.
Lúc này Mộ Ngôn cũng không biết trong lòng Bertha đang suy nghĩ gì.
Tất nhiên, nếu biết nhất định sẽ mỉm cười nói một câu, "Chúng ta không giống."
-
Quốc vương ý tứ rất rõ ràng, hoàng tử tới là để cùng Bertha kết mối quan hệ.
Nhưng không hiểu vì sao, từ lần trước cùng Bertha gặp nhau một lần xong, gặp lại, lại chẳng chịu cùng Bertha kết mối quan hệ nữa.
Khi quốc vương biết được tin này, giận đến thiếu chút nữa lên cơn suyễn.
Phía trên cung điện kim bích huy hoàng, quốc vương đứng ở trên, trên cao nhìn xuống Bertha.
"Ta đã biết ngươi là tên nghiệt chủng! Có năng lực đáng sợ, lại không thể mang cho ta một chút vận may nào!"
Lời đồn nói quốc vương sủng ái công chúa Bạch Tuyết là giả, này chẳng qua là quốc vương tạo ra để giúp mình thanh danh tốt hơn.
Dưới cung điện, ánh mắt Bertha sâu thẳm nhìn thẳng vào quốc vương.
Không hề có cảm tình, lạnh băng vô cảm.
Quốc vương đáy lòng chợt ùa lên một cơn lạnh lẽo, sợ tới mức lùi liên tiếp mấy bước về sau.
Bertha nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, rồi chậm rãi nói, "Đó cũng không phải do ta, phụ vương."
Bertha còn muốn cùng Mộ Ngôn tư bôn, sao có thể đối với vị hoàng tử đáng yêu kia làm gì.
"Vậy là hắn tự chạy?" Quốc vương suýt nữa không ổn định nổi chính mình.
Hơi bị chật vật.
Vừa nãy chỉ cùng Bertha đối mắt, sau lưng ông đã đổ mồ hôi lạnh một mảng lớn.
Loại cảm giác này không hề tốt.
Khiến quốc vương trong lòng nổi lên sát ý.
Đương nhiên, luồng sát ý này giấu ở dưới vẻ ngoài hiền lành.
"Ngươi không nên hỏi ta, phụ vương." Bertha lại nói thêm một câu, ánh mắt hắn trông có vẻ lạnh lùng.
Quốc vương chỉ phất phất tay, ý bảo Bertha lui xuống.
Bertha vừa ly khai, liền đi tìm Mộ Ngôn.
Nhưng mà, khắp cung điện cũng không thấy bóng dáng Mộ Ngôn đâu.
Bertha không biết Mộ Ngôn xuất hiện ở trong cung điện bằng cách nào, tự nhiên cũng không biết Mộ Ngôn làm sao rời đi.
Ánh mắt Bertha trong một thoáng, âm trầm, cuối cùng thay thế bằng vẻ ảm đạm.
Hắn cắn chặt môi, đương nhiên, cũng không phải do Mộ Ngôn rời đi, mà bởi hắn bị Mộ Ngôn chơi.
Lần sau gặp lại cô, hắn nhất định phải giết cô!
Bertha nghĩ như vậy.
Nhưng mà, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, cái gọi là lần sau gặp lại, thế nhưng ở trong một cảnh ngộ trước nay hắn chưa từng nghĩ tới.
Mà lúc này, đã thay Bertha giải quyết hoàng tử, Mộ Ngôn đang rời khỏi vương thành.
Cô mướn một chiếc xe, ngồi ở trên xe.
Nhắm mắt dưỡng thần.
Từ lần trước chúa tể hệ thống cảm thấy mình bị lừa xong, đã không còn trồi lên dỗi Mộ Ngôn nữa.
Có lẽ đang nghi ngờ cuộc đời đi.
Chúa tể hệ thống: Tại sao nó phải mắt mù như vậy?
Tại sao nó phải tuyên bố nhiệm vụ đi trợ giúp một tên giả heo ăn thịt hổ, kháng tinh?
Đó còn không phải là trợ Trụ vi ngược sao???
Chúa tể hệ thống khắc sâu hoài nghi chính mình.
Ở trong quan điểm của chúa tể hệ thống, từ trong miệng nói ra lời xx giết ai, đã là một loại tội lỗi.
Càng đừng nói chi làm thật.
Nó là một hệ thống lương dân, 3 tốt thực sự.
Còn Mộ Ngôn thì dọc theo đường đi đều đang cầm gương thần xem xét.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
49 chương
17 chương
127 chương
80 chương