Mộ Ngôn miệng ngậm kẹo, tiếng nói chuyện hàm hồ, "A, vậy sao, tại sao phải qua ải của bà ta cơ." Cô quay qua nhìn Bertha, "Thân ái hoàng tử điện hạ, giúp ta bắt được gương thần, là chuyện của ngài a." Bertha nhè nhẹ nhấp môi cười, "Nếu ngài cảm thấy ta có năng lực đó." Mộ Ngôn từ từ xoay người, đi đến bên cạnh Bertha, vị công chúa điện hạ nam giả nữ trang này cao hơn cô cả một cái đầu. Bertha còn phải cúi xuống để nhìn cô. Mùi kẹo ngọt len vào mũi. Mộ Ngôn duỗi tay vỗ vỗ vai Bertha, "Toàn thế giới không ai thích hợp hơn ngài đâu." Thiếu nữ trong mắt gập gờn lượn sóng, sáng lấp lánh vô cùng, đôi mắt đẹp hơi cong lên. Trông cực giống một cô bé con hồn nhiên đáng yêu. Tầm mắt Bertha dừng trên vai mình, cô gái chỉ nhẹ nhàng chụp một cái đã nhanh chóng thu hồi tay. Không chút để ý ăn kẹo. Cô bé quàng khăn đỏ nói rạng sáng 12 giờ nơi này sẽ có một cỗ xe bí đỏ đi ngang qua, bên trong ngồi một cô nương xinh đẹp đang trên đường đi tham dự dạ tiệc của hoàng tử. Nhưng mà Mộ Ngôn biết trong truyện cổ tích, rạng sáng 12 giờ là lúc cô nương xinh đẹp đó phải khôi phục thân phận cô bé lọ lem rồi. Cho nên, cô tới sớm hơn một chút. Quả nhiên, tin tức cô bé quàng khăn đỏ cho không chính xác. Chẳng bao lâu, chỗ xa đang đi đến một cỗ xe bí đỏ. Mộ Ngôn thiết lập một ít chướng ngại vật ở trên đường, sau đó đứng ở một bên chờ xe. Nhưng mà —— Ở trong ánh mắt của Mộ Ngôn và Bertha, xe bí đỏ cũng không dừng lại. Mà trực tiếp chạy thẳng. Hai bên xe bí đỏ thần kỳ mọc ra cánh, trực tiếp bay qua. Mộ Ngôn: "......" Thao tác này, rất vip. Bertha: "......" Hai người xấu hổ nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ đến cỗ xe bí đỏ cư nhiên còn có loại thao tác này. Mắt thấy xe bí đỏ đã muốn càng bay càng cao, Mộ Ngôn lấy ra cây đũa phép, quơ quơ một cái. Cây đũa phép thần kỳ móc lấy xe bí đỏ. Bertha còn chưa kịp phản ứng, bên hông căng thẳng, cả người đã bị Mộ Ngôn mang qua hướng đó. Hai người bởi vì sức kéo của xe bí đỏ mà bay lên. Mặt đất ly chân càng ngày càng xa, Bertha cúi đầu nhìn thoáng xuống dưới. Bên tai vang lên giọng thiếu nữ lười biếng, "Kỳ thật, đây cũng là một cách khác đi nhờ xe đó." Bertha cười một tiếng, hai tay gắt gao nắm lấy tay thiếu nữ. Như vậy thật sự quá nguy hiểm. Đặc biệt là đi theo một vị phù thủy thoạt nhìn không đáng tin cậy, ma pháp còn chưa qua cửa nữa. "Ma pháp của ngài chỉ có thể như vậy thôi sao?" Bertha hỏi. "Nga." Mộ Ngôn cầm cây đũa phép của mình, cô thấy tay có hơi mỏi. "Xin để ta lục lại ký ức một chút ma pháp chú ngữ." Bertha: Này đại khái là phù thủy không đáng tin nhất hắn từng gặp qua, không ai có thể sánh. Mộ Ngôn nói, "Chúng ta như giờ, có lẽ chống không được bao lâu." Cô liếc liếc Bertha, giọng nói nhàn nhạt, "Ngươi hơi nặng, ta ôm có chút không nổi." Bertha mỉm cười-ing. Cho nên, có thể nói cho hắn biết tại sao phải lỗ mãng cứ như vậy trực tiếp lủi lên trời không? May mà, đúng lúc Mộ Ngôn sắp sửa chịu không nổi nữa thì cô nhớ ra chú ngữ của phù thủy. Tạm thời bảo vệ tánh mạng của hai người. Bertha đơ mặt, thân thể cùng Mộ Ngôn cùng nhau bị vứt lên trời. Cuối cùng trực tiếp bị quẳng lên xe bí đỏ. Hai người lúc này dùng một loại tư thế quỷ dị nam trên nữ dưới. Khoảng cách giữa hai người hầu như chỉ có một khoảng nhỏ. Tầm mắt chạm nhau. Bertha nhấp môi, tận lực kéo xa khoảng cách giữa mình và Mộ Ngôn hơn một chút. Ánh mắt Bertha trong vắt vô cùng, như mắt nai con, ướt dầm dề, lấp loè sáng. Nhưng tương phản, đôi mắt Mộ Ngôn lại một mảng đen nhánh, nhìn không thấy đáy, bình tĩnh đến dọa người. Cứ việc khóe miệng cô nhoẻn nụ lười nhác, nhưng vẫn khiến người theo bản năng cảm giác có nguy hiểm.