Xuyên nhanh: cảm hoá nữ phụ ác độc

Chương 50 : Thế giới tiên hiệp 1

Edit: Moonie Beta: Xanh Cảm giác hôn mê ập tới, khi lần nữa mở mắt ra, anh đã ở trong không gian của hệ thống rồi. “Ký chủ, mình có nên tiến hành quá trình làm giảm tình cảm đi không?” Lần đầu tiên tiến hành, Tô Cẩn Hồng tiếp nhận rất tự nhiên, nhưng lần này anh lại có chút chần chờ: “Nếu tiến hành làm giảm, sau này có thể khôi phục không?” “Nhiệm vụ hoàn thành là được.” Anh im lặng một lát, khuôn mặt mệt mỏi: “Được.” Nói xong nằm vào bên trong kho, để hệ thống tùy ý kiểm tra đo lường. “Tít tít, ở thế giới này tình cảm của ký chủ dao động vượt quá 80%, cưỡng chế tiến hành quá trình làm giảm tình cảm, bắt đầu phong ấn ký ức.” Lần nữa mở mắt, Tô Cẩn Hồng đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, vẻ mặt hoảng hốt. “Ký chủ, anh thế nào rồi?” Cầu Cầu cũng rất khẩn trương, đã lâu rồi nó không tiến hành quá trình phong ấn cho ký chủ. Tô Cẩn Hồng lắc đầu, sờ sờ trái tim, trong lòng trống trải, cảm giác giống như đã quên mất điều gì đó. Cầu Cầu quan tâm giải thích: “Ký chủ yên tâm, phong ấn và quá trình làm giảm chỉ để phòng ngừa tình cảm của ký chủ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, nên sẽ không làm tổn thương đến ký ức.” “Tít tít tít. Ngẫu nhiên tạo thế giới mới, tôi sắp thả ký chủ xuống, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.” “Bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy, sáu…..” Lại một lần nữa, Tô Cẩn Hồng còn chưa kịp mở mắt, điều đầu tiên cảm nhận được chính là vị của bùn đất. Ngay sau đó, anh dường như nghe được âm thanh của vạn vật trêи thế gian. Phía xa xa là tiếng ếch “Ồm ộp”, chim đỗ quyên ” cuốc cuốc”, còn cả tiếng bước chân không biết là của ai. Anh nhạy bén mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi mắt đỏ rực. Tô Cẩn Hồng hoảng sợ, sau đó phát hiện đôi tai dài dài cùng với bộ lông xù màu xám của nó. Thở phào một cái, hóa ra là con thỏ. Khoan đã, sao anh chỉ cao hơn con thỏ có một chút vậy? Kinh hoảng trong chốc lát, anh lùi vể phía sau một chút, miệng kêu ra tiếng “ngao ngao”. Cách đó không xa, con thỏ sợ hãi nhìn anh một cái, bóng dáng biến mất ở trong bụi cỏ. Nhưng mà Tô Cẩn Hồng không rảnh quan tâm con thỏ kia chạy đi đâu, anh bị dọa bởi chính tiếng “ngao” của mình, cúi đầu nhìn, phát hiện mình tự dưng lại có bốn chân. “Cầu Cầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!” Không đợi Cầu Cầu trả lời, bỗng dưng anh nghe được đâu đó tiếng bước chân cùng tiếng người, xoay người chui vào bụi cỏ bên cạnh, vì đang hoảng hốt nên theo phản xạ chạy vội bằng bốn chân, thế mà lại không hề có cảm giác không quen. Nhưng mà cái bóng của anh chạy như bay lại hấp dẫn mấy thằng nhóc đang nói chuyện ở đằng xa. “Ai ở đó?” Tô Cẩn Hồng trốn ở trong bụi cỏ không nhúc nhích, sợ lại làm cho bọn họ chú ý. Bộ lông màu trắng muốt quá nổi bật giữa bụi cỏ xanh, anh bị một tên nhóc thấy được và túm cái đuôi kéo xềnh xệch trêи bãi cỏ. Đau đau đau! Tên nhóc kia sao lại thô lỗ như vậy! Chẳng yêu quý động vật nhỏ gì cả. Tô Cẩn Hồng liều mạng giãy giụa cái chân vừa ngắn vừa nhỏ, gào thét trong lòng. “Xoẹt” một tiếng, trước mặt xuất hiện một thanh kiếm. Thân thể yếu thế của anh đành yên lặng mà nằm sấp xuống. … Chẳng lẽ vừa đến thế giới này đã bị giết luôn rồi. Trong lòng Tô Cẩn Hồng dần dâng lên một dự cảm xấu. Cầu Cầu: “Ký chủ yên tâm. Dù anh ở đâu thì cũng là nam chính, không chết dễ dàng đâu.” Tô Cẩn Hồng cúi đầu nhìn bốn chân ngắn ngủn và thân mình lông xù xù của mình. “Nam chính … Cảm ơn anh, đây có phải hồ ly tinh đực không?” Tên nhãi mặc áo xanh cười cười, còn cầm kiếm mà trêu đùa anh, “Thế mà lại là con hồ ly nhỏ. Nhìn màu sắc da lông thuần khiết như này, phẩm cấp chắc là không thấp đâu. Lát nữa cầm đi đổi với đệ tử Thú tông, không chừng còn đổi được chút linh thạch, linh dược nữa, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.” Tô Cẩn Hồng bất lực, bị bọn họ dùng vỏ kiếm đẩy tới đẩy lui, lòng dần dần trùng xuống, ngẩng đầu thầm ghi nhớ trong lòng khuôn mặt của hai thiếu niên này, hai thằng nhãi này anh nhớ kỹ rồi, chờ sau này khi thoát được khỏi khốn cảnh này, anh nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng. Ngay sau đó anh thét chói tai: Đau! Đừng dẫm đuôi của tôi! Đáng tiếc chỉ suy yếu phát ra được một tiếng kêu nhỏ bé, hoàn toàn không có một chút uy hϊế͙p͙ nào. Trong lúc một thằng nhóc đang chuẩn bị tóm lấy Tô Cẩn Hồng, xung quanh tiếng côn trùng cùng với tiếng chim kêu đột nhiên yên tĩnh lại, hai gã thiếu niên hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, luồng linh áp này so với bọn họ còn cường đại hơn nhiều, nếu bọn họ gặp yêu thú cấp cao hơn thì không xong rồi. Bàn tay thiếu niên nắm chặt lấy kiếm, tay còn lại cầm phù lệ ở trong túi, chỉ chờ đến khi yêu thú kia xuất hiện, lập tức đập mạnh phía nó, nhân cơ hội để chạy trốn. Tô Cẩn Hồng bị luồng linh áp kia áp bách phải quỳ rạp trêи mặt đất, không thể động đậy. Anh thầm nhủ trong lòng, chỉ sợ là thế giới này không giống với thế giới mà trước kia anh đã trải qua, chỉ cần bị một luồng sức mạnh vô danh chèn ép trêи đất, cũng đã đủ để kϊƈɦ thích vô vàn lý tưởng hào hùng trong lòng anh. Làm gì có đấng nam nhi nào mà trong lòng chưa từng có giấc mộng một người một kiếm đi phiêu bạt giang hồ đâu? Tuy rằng thế giới này thoạt nhìn có chút khác lạ so với võ hiệp thông thường, những từ ngữ “linh thạch, linh dược” hết sức xa lạ. Tô Cẩn Hồng quyết định, sau khi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, nhất định phải nghiên cứu thế giới này thật kỹ. Trong lòng nghĩ ngợi trăm lần, mới trôi qua mấy giây, không có dã thú hung mãnh như trong tưởng tượng, trái lại trêи bầu trời xẹt qua một đường cong xinh đẹp. Tô Cẩn Hồng khó tin trợn mắt, trêи bầu trời lại có một thanh kiếm đang bay! Điều này quả thực phá vỡ tam quan từ trước đến giờ của anh. Khoan đã, trêи thân kiếm hình như có người? Bất kể Tô Cẩn Hồng kinh ngạc cảm thán tò mò như thế nào, hai thiếu niên kia nhìn thấy cô gái mặc áo trắng trêи kiếm, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp lại thành quyền, cung kính hô: “Chào Ôn sư tỷ.” Tô Cẩn Hồng không chớp mắt nhìn cô gái nhanh nhẹn nhảy từ trêи thân kiếm xuống, chỉ thấy cô gái mặt mày đẹp như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, mái tóc dài như mực được buộc bởi một dải lụa hồng, tóc bay trong gió. Cô gái vẻ mặt lãnh đạm, mắt phượng hẹp dài không có bất kỳ một cảm xúc gì liếc nhìn Tô Cẩn Hồng trêи mặt đất. “Có chuyện gì?” “Ôn sư tỷ, bọn đệ mới phát hiện một con hồ ly nhỏ, trêи người vẫn còn chút linh khí, ước chừng là một con hồ ly còn nhỏ tu vi không cao. “Hơn nữa bọn đệ cùng nhau tới, vẫn chưa thấy ở xung quanh có ổ hồ ly, không biết vì sao chỉ thấy con hồ ly này lưu lạc ở đây.” Một tên khác bổ sung. Tô Cẩn Hồng mong đợi nhìn cô gái áo trắng, dựa vào kinh nghiệm của anh, vừa mới bắt đầu đã tiếp xúc cùng với anh thì rất có khả năng chính là nữ phụ cần cảm hóa. Anh chắc chắn sẽ có chút vướng mắc với cô, không bằng tỏ ra sự dễ thương một chút để hấp dẫn sự chú ý của cô. Nếu như có thể ở lại bên người cô thì đúng là không thể tốt hơn, vừa vặn cũng thuận tiện để làm nhiệm vụ. Ánh mắt Ôn Thanh Từ đảo qua con hồ ly đang nằm dưới đất, đôi mắt nó đen bóng, tựa như diệu thạch, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình. Mặt cô không biểu cảm nhìn sang hướng khác, khẽ gật đầu với hai thằng nhóc bên cạnh, “Các đệ tiếp tục rèn luyện ở đây, một lát nữa sẽ có sư huynh, sư tỷ khác thay tỷ tuần tra. Nếu như có việc gì, có thể phát tín hiệu.” Hai gã cung kính nói: “Dạ.” Ôn Thanh Từ bước lên linh kiếm thoắt cái đã không thấy bóng dáng, biến mất trêи không trung. Tô Cẩn Hồng: “…” Anh tuyệt vọng nhìn kiếm loé sáng biến mất trêи bầu trời. Anh không muốn ở cùng với hai tên ngốc nắm đuôi anh đâu! Không biết bọn họ sẽ đối xử với anh như thế nào nữa! Con gái không phải rất dễ mềm lòng với động vật nhỏ đáng yêu, lông xù xù hay sao? Cô ấy tại sao không quay đầu lại đã đi rồi? Tô Cẩn Hồng nghĩ trăm lần cũng không ra, trong lòng tê tâm liệt phế hô to: Màu lông của tôi không đẹp sao? Đuôi tôi không đủ bồng bềnh hay sao? Không lẽ tôi không đủ đáng yêu sao? Cô đừng đi mà!!! Anh buồn bực hỏi Cầu Cầu: “Vừa rồi lẽ nào không phải nữ phụ của thế giới này sao? Sao cô ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái đã đi rồi? Chẳng lẽ cô ấy không thích động vật nhỏ đáng yêu hay sao?!” HẾT CHƯƠNG 50 Lời tác giả: Lãnh Đan Thu là Lâm Miên Miên, nhưng mà cô ấy không biết, sau khi nhiệm vụ thành công mới nhớ ra Xanh: Ha ha nhân thú đấy, các thím có thấy kϊƈɦ thích không =))))))))) *Bên lề: Xưng hô, đại từ nhân xưng chúng mình dùng linh hoạt khi chuyển ngữ, nó chẳng có khuôn khổ nào bắt ép cổ đại phải thế này thế kia. Ai không thích thì có thể drop hoặc thoải mái bỏ qua thế giới này. Ở Trung Quốc thì hiện đại hay cổ đại đều xưng ta – ngươi, tỷ, đệ, vv… Còn ở Việt Nam từ thời phong kiến, điển hình như truyện Kiều, Nguyễn Du có viết chị – em nhà Kiều chứ không có tỷ muội gì ở đây sất. Nên là bọn mình thích làm kiểu nào kệ mình ha. Thân.