(xuyên nhanh) 21 bức thư không có hồi kết!
Chương 94 : Bại tướng. (47)
Hoa Dương lão sư đứng giữa sân đinh lớn ngay đối diện là cánh cửa chính điện của Dương Vân cung. Lão lại ngẩng mặt nhìn trời thật lâu, hai tay chắp phía sau lưng, Thống lĩnh y ngoảnh đầu lại thấy láo sư vẫn ngẩn ngơ nhìn trời, y lại nhìn rèm buông chiếu rũ nơi chính điện, có một chút nóng lòng.
"Lão sư, hoàng thượng còn đang chờ người bên trong."
Lão nhân gia chắp hai tay phía sau, nhìn nơi cánh cổng một chút sau mới chậm chạp nâng bước chân: “Đi, đi thôi, ta còn mướn uống rượu của ngươi.”
Bên trong chính điện không có người, lão nhân gia được đưa đến tẩm phòng ở phía tây, lúc lão bước vào cả không gian ảm đạm như có thêm một chút sắc khi. Người bên trong đều không giám ho he lấy nửa lời, giống như chỉ cần thở mạnh một cái thôi tức khắc sẽ đầu rơi máu chảy.
Hoa Dương lão sư nhìn đến bậc cửu ngũ chí tôn ngồi bên cạnh giường thất, dáng vẻ lão ngà ngà say, nheo đôi mắt nhìn: “ Lão thần diện kiến hoàng thượng. ”
Bắc Chiến Dã đột nhiên bị lão gọi, dường như từ trong ảo mộng tỉnh dậy, sau lại thấy sư tôn đang khom lưng cúi người, hắn vội vã bước lại: “ Sư phụ hà cớ phải khách sáo như thế? ”
Lão nhân gia nheo đôi mắt, gương mặt hằn dấu vết thòi gian nhoẻn lên một mụ cười: “Người là quân, ta chỉ là lão nông phu ẩn cư đã lâu, cớ nào lại không hành lễ?”
Bắc Chiến Dã đỡ lão, kính trọng vô cùng: “ Sư phụ ẩn cư lâu năm nơi sơn trúc trùng điệp, người lần này còn có thể cất công đến nơi này một chuyến, đã là nhọc lòng. ”
“ Vậy hoàng thượng lần này gọi vi sư là có chuyện gì khó trong lòng? ”
“ Suốt những ngày qua trẫm đều ở lại nơi này, thế nhưng nàng ấy vẫn không tỉnh. Y thuật của người cao minh như vậy, liệu có thể giúp trẫm cứu nàng ấy một mạng? ”
Lão đến nhìn cũng không nhìn lấy nửa cái, chỉ đưa mắt nhìn một mảnh không gian ảm đạm, sau đó quay lại hỏi: “ Nữ lang đó đối với hoàng thượng, trong lòng ở vị trí nào? ”
Lời của lão rơi vào tai, con ngươi Bắc Chiến Dã co lại một vòng ngắn ngủi, đột nhiên trong giây phút ấy tất cả những kiêu ngạo của hắn đều bị đánh bại, cái còn lại duy nhất chỉ có một tấm giáp trơ trụi.
Bắc Chiến Dã nắm chặt lòng bàn tay, tận sâu bên trong lớp hoàng bào hoa lệ, từng tấc da thịt của hắn đang kịch liệt chống trả, hắn nhắm chặt mắt lại tựa như không dám đối diện thẳng, cuối cùng vẫn là nhẹ nhõm thốt lời: “ Là người cả đời này trẫm không thể phụ. ”
Lão nhân gia bước qua người Bắc Chiến Dã, ánh mắt sâu hoẵm song giọng nói lại chẳng bày tỏ bất kỳ ý vị gì: “ Được. Nhưng hoàng thượng, có một số việc vi sư vẫn muốn nhắc nhở con, thực ra trên thế gian này rất nhiều người hữu duyên nhưng duyên ấy bạc bẽo, lại có một số người vì một lời nói đùa mà ghi khắc cả đời. Những lời như thế thường là người nói vô ý người nghe cố tình, vi sư đã sống đến tuổi này rồi, sớm đã gần đất xa trời, sống cũng chẳng được bao lâu nữa. ”
“ Lòng người trắng đen, đã gặp nhiều rồi. ” y
Mạn Đà bước từng bước trên bậc thềm lớn, cung nhân đi theo nàng trước sau như một cung kính khép nép. Nàng dừng lại giữa hành lang lớn, độ mắt hoa đào ngước nhìn khóm anh túc đang nở rộ tại Hương Vương Trầm cách đó không xa. Hoàng cung này, quả thực thứ gì cũng có, cái gì cũng đẹp cũng mĩ lệ, chẳng qua mĩ lệ ấy quá rách nát dơ bẩn mà thôi.
Sau này nếu có thể, Mạn Đà không hy vọng hài tử của nàng sống tại nơi hoàng thất này, cái lồng son gấm này cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Một bước lại một bước, Mạn Đà ngạo nghễ rời khỏi hành lang thênh thang.
Bảo Ngọc cung của nàng vẫn có, thời khắc này lại có thêm một quý nữ đài các. Mạn Đà ngước ánh mắt, thưởng một ngụm trà thơm, sau lại thong dong chớp mi, “ Lâm Chung Uyển tiểu thư thời gian sắp tới lại là đợt tuyển tú, chẳng hay lâng trước Lâm đại nhân có nói qua sẽ để Lâm nhị tiểu thư tham gia, có là thật hay không? ”
Nữ lang ngồi vị thứ khách mặc lam y, gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn nhưng dường như sức khỏe không tốt, dặm thêm một lớp bột phấn, tô thêm một lớp son đỏ cũng giấu không được dáng vẻ yếu nhược của nàng.
Lâm Chung Uyển lại sợ thất kính, nàng đưa khăn che môi anh đào, mỉm cười: “Tạ công chúa đặc biệt quan tâm, Chung Uyển sức khỏe không tốt, dự đợi bệnh tình đỡ hơn mới tiến cung, nhưng A Tỷ lại nói thần nữ nên nhập cung năm nay, cũng là cùng a tỷ có thêm một bằng hữu để san sẻ trong hậu cung. ”
“ Vậy sao? Lâm phi nhận được phong sủng của hoàng huynh, ấy lại sợ chính mình cô độc. ” Mạn Đà nhoẻn miệng cười, dáng vẻ chẳng có một chút nào châm chọc nhưng lời lẽ lại khiến Lâm Chung Uyển khó chịu.
A tỷ của nàng là thất lạc bên ngoài, nhiều năm như vậy mới tìm lại được, bây giờ độc địa cay nhiệt tại nơi hoàng cung này lại ép a tỷ của nàng đến đường mất đi hài tự. Nhiều năm khổ cực như vậy còn chưa đủ hay sao?
Lâm Chung Uyển nghe xong lời vừa rồi kia, áng mày nheo lại: “ Công chúa quá lời. Thần nữ không biết hôm nay công chúa triệu kiến thần nữ chỉ vì muốn tán ngẫu thôi hay sao? ”
“ Trước khi trở về Việt Quân quốc, bổn công chúa có được cao nhân tặng một lọ cao quý, xưa nay đều chưa có cơ hội dùng đến, nay lại biết bệnh tình của quý nữ Lâm ngự sử vừa hay khớp cần loại cao này, liền có ý muốn tặng nó cho ngươi. ” Mạn Đà nheo đôi mắt, thị nữ từ bên trong đi ra trên khay bưng đặt một lọ cao không lớn, thị nữ đặt lọ cao cung kính trước mặt Lâm Chung Uyển.
Lâm Chung Uyển đưa ánh mắt nhìn lọ cao quý đặt trên bàn, trong lòng nghi hoặc, đến cả ánh mắt cũng không giấu diếm, nàng nhìn lọ cao, lại nhìn đến vị trí chính giữa đại điện: “ Thần nữ không công không dám nhận quà quý từ công chúa. ”
Mạn Đà nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó nụ cười đột nhiên tắt đi: “ Chẳng qua ta không muốn hậu cung này có thêm một kẻ vô sự mà thôi. Chẳng phải a tỷ của ngươi nói ngươi nên nhập cung sao? Chớ nên để cho hoàng huynh có thêm một phế phi vô năng yếu nhược. ”
Lâm Chung Uyển nắm chặt khăn lụa trong tay, nàng miễn cưỡng mỉm cười: “ Hảo ý nhắc nhở này của công chúa, thần nữ ghi lòng tạc dạ. ”
Từ Ân thưởng chén trà thơm, đuôi mắt câu lên nét cười bạc nhược.
Lâm Chung Uyển ơi Lâm Chung Uyển, uổng thay cho một tài nữ kinh thành.
Lúc Lâm Thời Nhan bước vào Lâm gia của ngươi đã sớm thay tên đổi họ, một cái tên giống tỷ tỷ đã quá cố của ngươi mà thôi, vậy mà lại lừa được của ngươi một mạng, một gia thế hiển hách vinh quang.
Những năm trở lại đây thân thể Lâm Chung Uyển đều yếu nhược không cách cứu chữa chẳng qua cũng là nhờ vào ơn phước của Lâm Thời Nhan cả.
Nhiều năm như vậy, những vải vóc trang sức mà nàng ta gửi về cho ngươi cũng chỉ là thêm một ít bột phấn hoa mà thôi, dùng nhiều năm như vậy, mạng này của ngươi sớm đã bán vào tay Lâm Thời Nhan mất rồi.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
76 chương
170 chương
62 chương
70 chương
104 chương
47 chương
47 chương