Bên ngoài Lăng Vân thành vô cùng tấp nập, người qua kẻ lại nhiều vô kể. Mỗi ngóc ngách nơi hoàng thành đều được trang hoàng kỳ công, tại con đường chính hướng đến hoàng cung treo đầy lồng đèn, sắc màu rực rỡ dưới tầng trời xanh. Cách lễ Thưởng Thất mấy ngày, sứ thần của các nước đã đến đất Việt Quân, trình lên tấu chương thông qua, được sắp xếp tại các trạm nghỉ khác nhau trong hoàng cung. Lúc Thư Phi nhận được tấu giao phó của thái hậu để chuẩn bị đại lễ lần này sắc khí dễ chịu vô cùng. Từ Ân công nhận Thư phi này là người biết làm việc, nhưng ở trong hậu cung này, người như nàng ta chỉ như kẻ được bao bọc bởi dáng vẻ cứng cỏi, bên trong lại vốn đơn thuần. Thư phi trước kia đã có người trong lòng, là vì người đó nên chấp nhận bước chân vào chốn thâm cung, tình nguyện vì y đem bản thân thành bàn đạp chân nơi triều đình đế quốc. Ngày tổ chức lễ Thưởng Thất là sau ngày rằm hai hôm, lần này Từ Ân dựa vào thái hậu, đẩy được bản thân đến đại điện lần này. Người trong thành ngoài thành đều biết trung cung hiện tại đã không còn quyền lực, không được hoàng đế sủng ái, không có con cái, cũng chẳng còn gia thế, ngoại trừ nàng mang danh mỹ nhân đệ nhất lục quốc ra thì chẳng còn thứ gì trong tay. Tại nơi này, ngày hôm nay, không biết có bao nhiêu kẻ vì muốn tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của nữ nhân được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân lục quốc này mà đến đây. Còn có, cả vương tử của Tề quốc. Y trước kia từng đến Mông Cổ làm con tin, từng gặp nàng, còn từng yêu thích nàng. Nhưng lúc đó y vì nghiệp lớn, vẫn giữ trên mình vỏ bọc vô hại dễ bị kẻ khác khinh thường, ở tại phủ Tàm Tâm tướng quân làm con tin đã gặp không ít tủi nhục, lúc gặp nàng, ở thời điểm cuộc đời y trầy trật nhất, nàng nói với hắn: Ta chưa từng sống như vậy, nhưng khi nhìn thấy ngươi, ta lại như thấy chính mình. Vì vậy nên ngươi phải sống cho tốt, ta không muốn tại thời loạn thế có thêm nhiều sinh mạng mất đi. Lúc đó là lần đầu tiên y gặp nàng, cũng là lần cuối cùng cho đến giờ. Khi nghe chuyện phụ hoàng của y vì liên minh với Việt Quân quốc xâm lược Mông Cổ, y không phải chưa từng cản ngăn, nhưng sức của y cũng chỉ có thế, tại thời điểm còn non người non dạ, hay tin nàng lên kiệu hoa cùng kẻ khác trong lòng y nôn nóng vô cùng, nhưng y cũng là không có cách nào. Xa cách đã gần bảy năm, tại đây mới được gặp mặt. Đại điện trang hoàng rất kỳ công, đèn đuốc sáng rực, nô tỳ ra vào không ngớt chuẩn bị cho đại lễ lúc tối. Từ Ân đừng trên hành lang lớn, tại nơi tháp cao có thể nhìn ra bên ngoài, hoàng cung lộng lẫy như vậy, rốt cuộc lại chưa từng dành cho Thương Lãm La. Y từ hướng này nhìn thấy cố nhân, vẫn là nàng nhưng dáng vẻ linh hoạt có thần ấy đã sớm rời bỏ nàng, thứ nàng có thể làm bạn, chỉ có thể là bốn bức tường lạnh lẽo cùng những thâm sâu chốn hậu cung. Đổi lại là y, nhất định một chút cũng không để nàng chịu những uất hận này. Đại điện tấp nập người, sứ thần vương tử các nước đều đã đủ cả, trong lòng người nào cũng có những toan tính riêng, chẳng riêng gì Trần Lãng. Tay y nắm chặt, sắc mặt không tốt lắm. Chỉ cần y nhớ lại dáng vẻ của nàng khi nãy tại ngọn tháp lớn thì nỗi hận của y với Bắc Chiến Dã lại càng cao hơn. Bắc Chiến Dã từ bên trong đi ra, hắn không đơn độc mà nắm tay Lâm Thời Nhan. Thời điểm nữ nhân cùng Việt Quân đế đi ra, toan là sứ thần chưa từng gặp mặt hoàng hậu đều cho rằng nữ nhân đó là hoàng hậu, nhưng Trần Lãng thì khác, y đã nhìn rõ, đây đích thị không phải A La của y. Thái hậu ngồi ở ghế bảo toạ bên cạnh ghế của Bắc Chiến Dã, lúc hắn dắt tay Lâm Thời Nhan từ bên trong đi ra, sắc mặt Thái hậu biến đổi rõ rệt. Thư phi ngồi ở vị thứ phi tần cũng vì thế chau mày, chốc chốc đã hồi phục lại dáng vẻ cũ. Vương tôn sứ thần bên dưới đều đồng thanh tham kiến Bắc Chiến Dã, lúc các y ngẩng mặt lên còn vì nhan sắc của nữ nhân kia mà cả kinh, nhưng các y chỉ liếc nhìn hai cái đã cảm thấy chán trường. Người ở trên cao như các y đã từng nhìn qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, dáng vẻ nào cũng đã từng chiêm ngưỡng, nữ nhân đi cùng Việt Quân đế còn mệnh danh đệ nhất mỹ nhân lục quốc hoá ra chỉ có vậy. Lúc sứ thần vương tôn đã trở về vị trí cũ, Thái hậu liếc ánh mắt sang chỗ Bắc Chiến Dã, sau đó còn đem những tâm tư của mình chăm chăm nhìn Lâm Thời Nhan, giọng nói chỉ đủ cho hắn và Lâm Thời Nhan nghe: “ Hoàng đế, con là đang muốn để thể diện hoàng gia ở chỗ nào? ” Bắc Chiến Dã hơi nhíu mày, hình như hắn không quan tâm lắm đến lời của thái hậu, lúc này ánh mắt toan nhìn đến bàn vẫn còn trống tại vị trí trung cung. Thương Lãm La vẫn là trốn tránh hắn. Lâm Thời Nhan làm sao có thể không nhận ra sự khác lạ trong đáy mắt của hắn, nàng ta hơi cúi người, buông tay Bắc Chiến Dã ra: “ Là thần thiếp đã quá phận. ” “ Vậy Lâm phi sau đại lễ hãy trở về viết một nghìn lần Tâm Thư Kính An để hối lỗi đi. ” Thái hậu hơi liếc ánh mắt, chậm rãi dựa người về phía sau. Lâm Thời Nhan đối với chuyện này có ấm ức, nàng ta đưa mắt nhìn Bắc Chiến Dã, cúi người: “ Thần thiếp đã hiểu. ” Bắc Chiến Dã thu hồi ánh mắt, hắn lại không vì một vị trí trung cung vẫn còn trống mà thất thần, nhìn thái hậu: “ Chép kinh thì miễn đi, thái hậu, hôm nay là đại lễ, trẫm còn không thể nắm tay nữ nhân mình yêu thích sao? ” Sau đó quay qua chỗ Lâm Thời Nhan: “ Trở về chỗ của nàng trước đi, đừng để cho người ngoài nghi kỵ. ” Lâm Thời Nhan đáp một tiếng, sau đó giữa bao nhiêu người bước từ trên cao xuống, ngồi cùng hàng với vị trí phi tần. Tất cả những lời lẽ ngày hôm nay, những chuyện mà thái hậu ban cho Lâm Thời Nhan đã trở thành nỗi uất nhục lớn nhất cả đời này của nàng ta. Đôi mắt Lâm Thời Nhan hiếm hoi mất đi kiềm chế, điên loạn lóe lên một tia căm phẫn độc ác sau đó biến mất hẳn. Tất cả những tủi nhục ngày hôm nay, sẽ còn có một ngày Lâm Thời Nhan nàng trả lại gấp bội. Sứ thần các nước một lần nữa cả kinh, nhưng sau đó đã thu lại tâm tư của mình. Các y có bàn tán, chẳng qua cũng là tự nói với chính mình mà thôi. Trong lòng một lần nữa ngóng chờ trung cung của Việt Quân quốc. . Rèm đen hạ xuống, ánh trăng dát bạc lạnh lẽo vương trên đường lớn, cỗ xe ngựa vượt qua từng dặm đêm đen, bước chân đừng lại nơi đất lạ. Đuôi mắt của nữ nhân dần cong lại, trên môi hiếm hoi nở nụ cười ẩn nhẫn, thanh âm nàng hơi trầm, trong đêm đen tĩnh lặng lại đặc biệt có đầy những tính toan. “ Ngạch nương, Mạn Đà trở về rồi đây. ” Lâm Thời Nhan, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.