( 3) Sự cố thang máy
Ngày tiếp theo, trời tờ mờ sáng, Sở Phù bảo hệ thống đúng giờ đánh thức nàng dậy đi thực tập.
Sinh viên năm ba ở nửa kì sau đều phải tham gia kì thực tập, đừng nhìn Văn Tiểu Tiểu kia nhu nhược mơ hồ, bản thân nàng là thủ khoa đầu vào của ngành quản trị kinh doanh! Nhưng mà vào công ty thực tập, nàng cũng chỉ có thể từ tầng dưới chót cố gắng đi lên.
Sở Phù xem xét qua tư liệu hệ thống, không nghĩ tới công ty nàng thực tập vừa lúc chính là công ty của mục tiêu công lược Hà Khải Thịnh, hai người ở cùng ban trong công ty, lợi dụng hệ thống, nàng có thể đủ tạo ra không ít tình huống nhìn như trùng hợp để hai người gặp nhau!
Tỷ như nói lần này ——
Sở Phù ôm ấp một chồng tư liệu thật dày, trong lúc ấn nút thang máy đi lên tầng 10 thì bắt gặp Hà Khải Thịnh một thân hắc tây trang đứng đó.
Nàng ngẩng đầu, hướng tới người đối diện lộ ra ý cười mềm mại, sau đó nhìn kĩ hơn gương mặt anh ta rồi lộ ra một tia kinh ngạc: "Ồ, Hà tiên sinh?"
Nam nhân mím môi, vứt một ánh mắt cho nàng, nhưng lại mau chóng rời đi. Hắn nhìn nhìn số thang máy đang sáng lên, sau đó đi tới đứng trong góc.
—— hoàn toàn không ý nghĩ đáp lời Sở Phù.
Sở Phù: "......"
Không được, vẫn là rất muốn tiếp cận hắn! Nhưng mà bộ dáng xa cách này thật con mẹ nó khó nhằn!
Vì sao nàng sắm vai không phải cái loại dễ dàng xúc động kêu kêu quát quát hoặc hình tượng là siêu cấp cường hãn?
Nàng thật sự khổ sở khi cứ phải bày ra cái bộ dạng mơ hồ ngốc nghếch của tiểu nữ chủ ngôn tình cả ngày hôm nay...
Sở Phù trên mặt mang dáng vẻ mất mát, do dự muốn nói rồi lại thôi, khi ánh mắt sắc bén của Hà Khải Thịnh lơ đãng đảo qua thì lại yên lặng mà cúi đầu, bộ dạng che dấu giả giả thật thật này đúng là làm người ta bực bội phát điên.
Nói thật là ba năm nàng đi diễn, còn cầm một cái giải thưởng quốc tế, nhưng đây là lần đầu tiên nàng diễn cái loại thiết lập nhân vật này, hết thảy đều dựa vào bản thân tự do phát huy năng lực diễn!
Trong văn mau xuyên, đại bộ phận đều bắt đầu từ thế giới vườn trường, như thế nào nàng ngay từ đầu đã gặp phải loại lạnh nhạt đến chết này?
Nàng nỗ lực lần nữa mang lên mặt nạ Văn Tiểu Tiểu, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, thanh âm mềm mại mang theo một tia lo lắng: "Kia, cái kia, Hà tiên sinh, ngài sắc mặt tựa hồ không tốt lắm......?"
Hà Khải Thịnh giương mắt nhìn nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng là cả người khí thế lại không có một tia yếu ớt.
Sở Phù sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thiện niệm trong lòng chiến thắng sợ hãi, nàng mạnh mẽ bước tới gần Hà Khải Thịnh.
Đến lúc thật sự đứng gần nhau rồi, Sở Phù bất ngờ nhìn thấy sắc mặt đã tái nhợt đến dọa người của Hà Khải Thịnh, rõ ràng là tháng ba mùa xuân thời tiết se lạnh, tuy rằng trong công ty có máy sưởi, nhưng vẫn cần thường xuyên khoác áo mỏng, mà Hà Khải Thịnh, giữa trán lúc này cuồn cuộn mồ hôi chảy xuống!
Này Hà tiên sinh mặt đơ, với cái mặt lạnh hơn băng của ngươi thì cho dù hiện tại dạ dày ngươi đau đến muốn chết thì chưa chắc người ta đã phát hiện! Sở Phù ở trong lòng nói thầm, nhưng trên mặt lo lắng càng thêm dày đặc.
Nàng học qua chút võ thuật, tự nhiên có thể nhìn ra Hà Khải Thịnh hiện tại nhìn như ổn, cũng không cần vịn tay vào thang máy, nhưng trên thực tế, cặp kia chân run như cầy sấp của hắn, phù phiếm thật sự!
"Ngài làm sao ——" nàng còn định lặp lại câu hỏi, lại không dự đoán được thang máy bỗng nhiên rầm một cái, sau đó đèn trong thang máy lập tức đen xì: "Aaaaaaaaa!"
Âm thanh hét vang trời của nàng cũng không phải giả vờ, mà là cảm xúc chân thật đấy!
Chỉ thấy đột nhiên cái kia tên lúc trước nhìn còn mạnh khỏe không có việc gì, giờ đây lại run run thân mình mềm nhũn, mà nàng đưa tay ra đỡ, hắn đã ngã ngay trên người nàng!
Vấn đề không chỉ là vì kia nam nhân đem nàng làm đệm mềm, càng quan trọng là, càng quan trọng là...
Mặt tên kia hoàn toàn chính chôn vào...... của nàng......
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
50 chương
35 chương
91 chương
10 chương