Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
Chương 75 : Mục tiêu thứ 2: nhiếp thị - nhiếp hạo nhiên (1)
Dự án hạng mục lớn của Cố Thị cuối cùng cũng được triển khai, nhưng điều kỳ lạ khiến cho mọi người trên dưới Cố Thị chú ý đó chính là bọn họ thực không hiểu vì sao Tinh Không lại góp mặt trong hạng mục lần này của tập đoàn. Tuy tò mò không hiểu lý do vì sao, nhưng bọn họ cũng chẳng để tâm lắm về vấn đề này.
Trước vài ngày dự án được thực hiện, Bạch Nhật Hy cho người ở Cố Thị sang Nhiếp Thị đàm phán ký kết hợp đồng hợp tác của hạng mục lần này. Tất nhiên là người của Cố Thị không đồng ý với mệnh lệnh này. Nhiếp Thị rõ ràng lần trước đã thừa nước đục thả câu, ôm được một món hời to lớn của Cố Thị vậy mà bây giờ lại tiếp tục tìm đến họ?
Mặc dù mọi người đều phản đối nhưng cũng chẳng ai cản được Bạch Nhật Hy, kể cả nam chủ Cố Hàn.Vốn dĩ ngày trước hắn là người nắm cổ phần nhiều nhất nên có quyền hạn lớn nhất, có tiếng nói nhất nhưng bây giờ Bạch Nhật Hy lại nắm quyền hành nhiều hơn hắn thì làm sao hắn có thể tùy tiện quyết định tất cả đây. Chỉ có một cách là Cố Hàn hắn cố gắng đàm phán với Bạch Nhật Hy mà thôi, và tất nhiên kết quả chỉ có một đó là thất bại.
Mọi thứ cứ theo lời căn dặn của Bạch Nhật Hy mà làm. Hai người nhân viên từ Cố Thị được đích thân Bạch Nhật Hy lựa chọn.
Hai người nhân viên dừng chân trước bàn tiếp tân của Nhiếp Thị, nhân viên ở quầy tiếp tân nhìn bọn họ bằng một ánh mắt kỳ quái vì biết họ là nhân viên của Cố Thị thông qua bảng tên trên cổ họ.
“Hai người có việc gì sao ạ?” Người tiếp tân lịch sự hỏi.
“Chúng tôi cần gặp Nhiếp tổng.” Nhân viên A lên tiếng.
“Vậy cho hỏi hai người có hẹn trước với Nhiếp tổng không ạ?”
“Không có!” Người nhân viên B tiếp lời.
“Vậy thì thành thật xin lỗi, hai người không thể gặp Nhiếp tổng được, ngài ấy đang rất bận.”
“...” Nghe người tiếp tân nói thế, hai người nhân viên của Cố Thị im lặng trong chốc lát.
Một trong hai người nhân viên đi ra bên ngoài lấy điện thoại ra nhấn một dãy số rồi gọi đi. Cuộc gọi kết nối hơi lâu nhưng cuối cùng cũng có người nhấc máy.
“Bạch tiểu thư, tiếp tân nói không có hẹn trước thì không thể gặp Nhiếp Hạo Nhiên.”
“Hmm... vậy thì... anh nói với người tiếp tân đó rằng Cố Thị đang có một dự án lớn muốn hợp tác với Nhiếp thị. Nếu bọn họ không muốn hợp tác cũng không sao, chúng ta sẽ tìm đến công ty khác.” Giọng nói trong trẻo có chút trầm của Bạch Nhật Hy từ bên kia đầu dây vang lên.
“Vâng!”
Nói rồi người nhân viên tắt máy quay trở vào bên trong Nhiếp Thị, anh ta nói lại những lời y như Bạch Nhật Hy đã nói. Quả nhiên, tiếp tân đảo mắt suy nghĩ trong chốc lát rồi cuối cùng cũng nhắc máy lên gọi thẳng đến phòng của tổng tài.
Thuật lại tình hình ở đại sảnh cho Nhiếp Hạo Nhiên nghe, hắn cũng trầm ngâm suy nghĩ mất một ít thời gian nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý đón tiếp hai người nhân viên đến từ Cố Thị của Cố Hàn.
Hai người nhân viên lên phòng làm việc của tổng tài, đối mặt với gương mặt lạnh như băng sơn của Nhiếp Hạo Nhiên khiến cho cả hai cảm thấy rất áp lực.
Nhiếp Hạo Nhiên híp mắt nhìn từ trên xuống dưới của cả hai đánh giá. Hắn tiến đến gần hai người nâng tấm thẻ nhân viên được đeo trên cổ của cả hai nhìn một lúc lâu rồi thả ra. Nhiếp Hạo Nhiên quay lưng đi về bàn làm việc ngồi xuống ghế, hắn hơi nghiêng đầu lạnh giọng nói.
“Cố Thị lại có việc gì sao?”
Chất giọng trầm thấp lạnh nhạt của Nhiếp Hạo Nhiên khiến cho hai người nhân viên nhỏ bé kia bỗng cảm thấy có chút bức người. Đúng là người có khí chất thì sẽ lấy khí chất ra để đè chết người khác.
“Ch-chúng tôi đến đây là có việc cần bàn.” Người nhân viên B lấp bấp run rẩy.
“Có việc? Vậy tại sao Cố Hàn không đến đây mà lại phái hai tên nhân viên nhỏ bé như các người đến đây?”
“T-tôi... Cố tổng, Cố tổng hiện tại đang rất bận cho dự án mới nên không thể đến được. Ngài ấy căn dặn chúng tôi đến ngỏ lời muốn hợp tác với Nhiếp Thị xem như lời cảm ơn khi Cố Thị có khó khăn thì ngài đã ra tay tương trợ.” Người nhân viên A không ngừng run rẩy lấp ba lấp bấp nói.
“Vậy ư?” Nhiếp Hạo Nhiên hai tay khoanh trước ngực nghi hoặc nói tiếp: “Thực hư ra sao tôi sẽ cho người điều tra lại. Còn bây giờ các người nói có dự án gì muốn hợp tác mà. Nói thử nghe xem nào!”
Nghe lời chấp thuận từ Nhiếp Hạo Nhiên, hai người nhân viên nhanh nhẹn lấy tài liệu hồ sơ dự án ra rồi phổ biến từng chi tiết cho Nhiếp Hạo Nhiên hắn nghe.
Nhiếp Hạo Nhiên im lặng tập trung lắng nghe cả hai người đang nói cho đến khi cả hai hoàn tất trong việc phổ biến dự án. Hắn hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ những gì. Nhiếp Hạo Nhiên đưa tay cầm lấy tài liệu thông tin chi tiết cùng các bản hợp đồng của dự án. Đọc kỹ từng khoản lợi ích ở bản hợp đồng, Nhiếp Hạo Nhiên cũng không thể hiện quá nhiều biểu tình gì trên gương mặt mà chỉ lạnh tanh nói:
“Hai người trở về báo lại với Cố tổng về sự hợp tác lần này tôi sẽ suy nghĩ thêm, và sẽ đưa ra câu trả lời sớm nhất có thể trước khi ngày dự án được triển khai.”
Thấy Nhiếp Hạo Nhiên đã đồng ý, hai người nhân viên thở phào nhẹ nhỏm tươi cười đứng dậy nói lời chào tạm biệt với hắn rồi rời đi.
Sau khi hai người nhân viên rời đi, Nhiếp Hạo Nhiên liền cho gọi người trợ lý đến rồi ra lệnh cho anh đi điều tra thử xem bên Cố Thị có đúng là đang có một dự án như hai người kia đã nói hay không. Hắn biết từ biến cố lần trước, Cố Hàn đã rất cay cú với những đòi hỏi từ hắn, nên sẽ không có chuyện đột ngột hắn ta lại mang một miếng bánh to đầy hấp dẫn đến cho Nhiếp Thị xơi dễ dàng như thế. Và còn cả hai người nhân viên nữa, tuy thẻ đeo trên cổ của hai là thật nhưng hắn cũng không dám chắc hai người đó có thực sự là nhân viên của Cố Thị hay không.
Tiếp nhận lời căn dặn của Nhiếp Hạo Nhiên, người trợ lý nhanh chóng rời đi điều tra tìm hiểu thêm về hạng mục lần này của Cố Thị và về hai người tự xưng là nhân viên của Cố Thị vừa rời đi nữa.
Còn về hai người nhân viên Cố Thị vừa rời khỏi Nhiếp Thị, cả hai ngồi trên chiếc BMW đen lái rời đi. Ngồi trên xe, cả hai im lặng không ai nói với ai lời nào thì đột nhiên một trong hai lại lên tiếng.
“Biểu hiện hôm nay của chúng ta có giả quá không?”
“Chắc sẽ không ai nhìn ra đâu.”
“Thế... lần này chúng ta về báo cáo cho Bạch tiểu thư trước hay là...?”
“... Vậy đi, tôi về báo cáo về Bạch tiểu thư, còn cậu quay trở về báo cáo với ngài ấy.”
“Được!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
143 chương
43 chương
22 chương
36 chương
51 chương
1151 chương
85 chương
5 chương
45 chương