Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
Chương 51 : Bạch Nhật Hy ra tay!
Bạch Nhật Hy được Chu Dạ đưa trở về khu chung cư mà bản thân đang sinh sống tại đó. Sau khi chào tạm biệt Chu Dạ, Bạch Nhật Hy vừa bước vào nhà như trở thành một người khác. Khí tức của cô vốn dĩ đã không mềm mại nhu hoà được như nguyên chủ nên lúc nào cô cũng không dám bộc lộ quá nhiều về con người thật của mình.
Đôi khi là cô còn ngượng ép bản thân phải trở nên cư xử nhu hoà như nguyên chủ, nhưng căn bản đó không phải là cô. Và chỉ khi nào còn một mình Bạch Nhật Hy mới được trở về làm chính mình.
Luồn khí tức trầm thấp lành lạnh luôn ẩn hiện sát khí của Bạch Nhật Hy mà cô luôn cố gắng che giấu, nay như không còn thứ gì ngăn cản mà không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Bạch Nhật Hy bước đến bồn rửa mặt ngắm nhìn gương mặt phản chiếu của bản thân bên trong tấm gương, cô đưa tay lên chạm vào đôi môi rồi tóm lấy chai sữa rửa mặt ở gần đấy đổ vào lòng bàn tay rồi chà xát mạnh lên đôi môi chính mình.
Sau khi chắc chắn đôi môi của mình đã sạch sẽ thì đến khoang miệng. Bạch Nhật Hy không ngừng đánh răng rồi dùng nước súc miệng tới lui hơn mười lăm phút, khi chắc chắn mọi thứ đã sạch thì cô bước vào nhà tắm.
Tắm xong, từ bên trong nhà tắm bước ra, ánh mắt của Bạch Nhật Hy lúc này cơ bản không giống cô thường ngày khi đối mặt với tất cả nhân vật ở trong thế giới tiểu thuyết này. Không còn nhu hoà, lành tình hay nhẫn nhịn nữa, mà thay vào đó là ánh mắt của một vị vương giả tàn nhẫn.
“Thời gian qua chơi đùa đủ rồi! Cố Hàn, Mộ Dung Thần, Nhiếp Hạo Nhiên, Cơ Hâm Bằng, Tần Minh, Nam Cung Diệp và Đỗ Minh Nguyệt. Mấy người đùa với lửa hơi lâu rồi đấy.” Mắt của Bạch Nhật Hy như loé lên tia hào quang của sự chết chóc nhưng rất nhanh liền biến mất.
Bạch Nhật Hy cô mặc dù cũng che giấu bộ mặt thật của bản thân như Đỗ Minh Nguyệt. Nhưng cô che giấu nó không phải vì muốn chiếm đoạt tình cảm từ bất kỳ ai, mà chẳng qua Bạch Nhật Hy chỉ muốn thử tìm kiếm một cuộc sống mới ở thế giới tiểu thuyết này. Bạch Nhật Hy cô muốn thử tìm kiếm xem, ở thế giới này với một thân phận khác thì cô có thể tìm được người hết lòng vì mình hay không?
Ban đầu, câu trả lời của cô chính là ngoài mẹ của nguyên chủ và anh trai cùng em trai thì có lẽ chẳng có ai thật lòng với nguyên chủ. Còn người thật lòng với cô thì vẫn còn là một ẩn số. Nhưng bây giờ cô đã tìm được hai người rất có tiềm năng là Chu Nhất và Chu Dạ. Và cảm giác lẫn mỗi khi tiếp xúc với họ, cô đối với họ hoàn toàn không có sự giả dối.
Tuy nhiên có một điều đó là, trong nguyên tác cô đọc chưa từng thấy hai nhân vật này xuất hiện bao giờ. Và kể cả trong kí ức của nữ phụ cô cũng chẳng thấy sự xuất hiện của họ. Hoặc có thể là nữ phụ đã từng gặp qua họ nhưng đã quên mất họ cũng nên.
Bạch Nhật Hy nghĩ cũng có thể là như thế nên đã không quan tâm đến vấn đề vì sao trong nguyên tác cô không thấy có sự xuất hiện của Chu Dạ và Chu Nhất. Gạt chuyện đó qua một bên, Bạch Nhật Hy đi đến bàn máy tính ngồi xuống mở máy lên.
Chờ máy khỏi động xong, Bạch Nhật Hy liền ngồi xuống đánh máy, âm thanh từ bàn phím phát lên tiếng ‘lạch cạch’ vang khắp căn phòng rộng lớn. Ngồi được hơn một tiếng thì Bạch Nhật Hy vươn vai một cái rồi tiếp tục nhấn mạnh xuống phím enter. Vừa nhấn xong thì trên màn hình máy tính liền hiện lên một khung hình nhỏ với nội dung đang tải xuống và đang xoá.
Sau khi thanh đo tiến độ tải và xoá chạy xong tất cả, Bạch Nhật Hy lấy điện thoại gọi cho Chu Dạ đang ở công ty.
Chu Dạ đang ở phòng tổng tài bàn công việc cùng Chu Nhất thì điện thoại vang lên inh ỏi, nhìn màn hình thấy người gọi đến là Bạch Nhật Hy thì anh lập tức nhấc máy.
“Nhật Hy có chuyện gì sao?”
“A Dạ, anh và A Nhất chuẩn bị tất cả mọi thứ để chuẩn bị thu mua lại toàn bộ cổ phần của Cố thị trong tay các cổ đông đi.” Bạch Nhật Hy thản nhiên nói.
“Cổ phần? Em đang đùa à? Thường thì cổ phần của tập đoàn lớn như Cố thị và Nhiếp thị thì làm sao người nắm được lại dễ dàng bán cho chúng ta cơ chứ.” Chu Dạ hết sức kinh hãi trước những gì Bạch Nhật Hy nói.
“Anh yên tâm đi! Bọn họ nhất định sẽ bán lại cho chúng ta! Vì em đã đẩy giá cổ phần ấy lên cao gấp năm lần so với giá bán thường nên bọn họ sẽ bán cho chúng ta thôi.” Bạch Nhật Hy cười nói thản nhiên như đang nói một chuyện gì đó rất nhỏ bé.
“Cái gì? Năm lần? Em nói đùa đúng không? Chúng ta làm gì có nhiều tiền đến vậy để mua lại hết cổ phần của Cố thị cơ chứ? Cho dù có mua hết thì chúng ta sẽ phải phá sản mất a.” Chu Dạ nghe Bạch Nhật Hy nói mà hoang mang. Cái gì mà cao gấp năm lần? Tinh Không chỉ vừa có vững vàng một ít mà cô đã phá của đến vậy rồi.
“Anh yên tâm! Tiền để mua lại cổ phần Cố thị hoàn toàn không cần lấy từ Tinh Không. Anh nói với A Nhất là em đã chuyển tiền vào tài khoản của anh ấy rồi. Cứ dùng số tiền ấy mà mua, còn dư thì phát tiền thưởng cho toàn bộ nhân viên ở Tinh Không.” Bạch Nhật Hy vừa nói vừa cười, nói xong cô không đợi Chu Dạ có phản ứng liền tắt máy.
Còn Chu Dạ sau khi nghe cô nói xong liền bắt đầu cảm thấy y như Chu Nhất khi vừa mới tiếp cận với cô. Chu Dạ bắt đầu nghi ngờ nhân sinh và thế giới quan của bản thân rồi. Bạch Nhật Hy cô là thần thánh hay sao mà một số tiền lớn đến vậy mà không cần tốn thời gian, công sức đã kiếm được rồi.
“Em đã nói với anh rồi, nhưng anh không tin em. Em ấy giàu có lắm đấy! Là một kim chủ kim cương hiếm có đấy, nên em phải ôm đùi em ấy thật chặt.” Chu Nhất nhìn vẻ mặt nghệch ra của Chu Dạ sau khi nghe Bạch Nhật Hy nói, cảm thấy buồn cười không thôi.
Sau khi nhận được công việc từ boss lớn là Bạch Nhật Hy thì Chu Nhất và Chu Dạ liền chia công việc ra mà làm. Chu Nhất thì đến tìm tập đoàn đang hợp tác với Cố thị đi cướp đi hợp đồng dự án đó của Cố thị. Còn Chu Nhất thì cầm lấy tấm thẻ màu đen bóng với ở đường viền xung quanh được làm bằng vàng thật và ở giữa còn đính một viên kim cương màu đỏ nho nhỏ để chuẩn bị tiền cùng một ít giấy tờ để mua lại cổ phần của Cố thị.
Cầm chiếc thẻ trên tay, Chu Dạ không hiểu vì sao lại đột nhiên cảm thấy áp lực lạ thường. Đây không phải lần đầu tiên anh cầm trên tay một cái thẻ đen quyền lực nhưng cái cảm giác cầm chiếc thẻ đen của một người con gái chưa đầy hai mươi tuổi đưa cho thì anh thấy nó đã quá cổ quái rồi.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
118 chương
278 chương
96 chương
59 chương