Xuyên ngọt văn mở mang trí óc
Chương 4 : Biến đổi nàng mập 4
Dì Tống đi vào bếp nấu cơm, Cố Miên ngồi trên ghế salon ăn nho khô, xem tạp chí, đợi nửa tiếng, vẫn chưa thấy giáo sư Tống về.
—— Chú ý! Chú ý! Đối tượng hướng dẫn sắp xuất hiện! Xin mời người chơi chuẩn bị thực hiện tốt hướng dẫn.
Cố Miên nghe thấy thông báo của hệ thống, giật mình một cái, suýt chút nữa nho mắc ở cổ họng, khó khăn nuốt xuống, đã ho đến mặt đỏ ửng.
Dưới tình huống như vậy, cửa lại mở ra.
—— Bé cưng! Đây là duyên gặp gỡ đấy!
Hệ thống hiếm hoi nói ra một câu trữ tình, Cố Miên thực sự không kiềm chế được, nếu như mở cửa đi vào là giáo sư Tống thì tốt, nhưng tại sao bước vào lại là mấy chàng trai, cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân cơ chứ? Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi hormone nồng nặc đây này?!
Người đứng phía trước trong tay cầm chìa khóa, mặc áo phông trắng quần jean, chừng 1m8, thân hình cao lớn mạnh khỏe, ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt đen nhánh, con ngươi như nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, quả thực chính là hình tượng nam sinh trẻ tuổi bảnh bao!
Cố Miên lạc hồn lạc phách yên lặng mà bạo phát.
—— Lên thôi! Cưa đổ anh chàng đi! Quá là trẻ trung dễ thương nha!
Đây chính là đối tượng hướng dẫn của cô? Cố Miên mơ hồ đoán được, chàng trai trẻ trước mắt chính là đứa con trai trong truyền thuyết của giáo sư Tống! Quả nhiên… kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của giáo sư Tống và dì Tống!
Có điều, ý của hệ thống là cô phải hướng dẫn cậu ta?
Có thể làm sao?!
Thoáng nhìn có vẻ ít tuổi hơn cô… Cô xưa nay chưa từng thử qua “tình chị em” bao giờ, vấn đề là chênh lệch tuổi tác đấy! Hơn nữa, lại còn trâu già gặm cỏ non.
Cố Miên mặc dù trước đó cũng đã hai mươi mấy tuổi nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện tình chị em này.
Còn có, chỉ là làm hướng dẫn thôi, cũng có thể đổi cách thức mà, coi đối phương như là em trai hay bạn cũng có thể chứ, không cần phải … tán đổ người ta chứ? Dù quả thật rất bảnh =w=~~
Hai phe đối diện nhau, đều thấy nghi hoặc với sự hiện diện của đối phương, đặc biệt là phía sau em trai Tống còn có mấy bạn học.
Cố Miên đầu tiên đứng dậy thay đổi vẻ mặt, cười ôn hòa, hỏi thăm một chút: “Các em khỏe chứ!”
Cố Miên lấy mình làm gương thể hiện phong độ của một đàn chị. Không biết rằng khuôn mặt non nớt của mình lại khiến cho uy thế đàn chị giảm mạnh.
Ở trong mắt đối phương chính là: Cô bé học sinh tiểu học đáng yêu này từ đâu ra?
“Tống Nghiễn, đây là em gái của cậu hả?” Một bạn tốt của em trai Tống ngây thơ hỏi.
Tống Nghiễn khẽ nở nụ cười, ánh sáng lóe lên trong mắt, cậu mấy ngày gần đây đều nghe ba mình lải nhải về học trò tâm đắc nhất của ông sẽ đến nhà làm khách, nếu không có nhầm lẫn gì, chính là ngày hôm nay, có điều, học trò tâm đắc nhất của ba không phải là một cô gái “rất mập” sao?
Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện như thế này, so với lời nói của ba về cô gái “rất mập” khác xa, là mắt ông có vấn đề nên nhìn lầm người đi? Một nữ sinh yểu điệu như thế lại có thể nói thành “rất mập”…
“Chị là học trò của ba em?” Tống Nghiễn nói, mắt to lóng lánh như nước, làm tim Cố Miên điên đảo, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt nghiền ngẫm nghiên cứu của Tống Nghiễn có bao nhiêu ý đồ.
>w< Đúng là Shota(*) đáng yêu!
(*) Tiếng Nhật – Từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống.
Lúc này, dì Tống xuất hiện thật đúng lúc, bà đi đến bên cạnh Cố Miên, ôm lấy vai cô cười híp mắt nhìn con trai mình giới thiệu: “Các con cuối cùng cũng đến rồi! Nghiễn Nghiễn, giới thiệu với con, đây là học trò tâm đắc nhất của ba, Cố Miên, cũng là đàn chị của con. Hôm nay mẹ một mình cầm hai túi nặng, cũng may có chị ấy giúp mẹ, mới bắt đầu còn không quen biết nhau, không nghĩ đến, lại trùng hợp như thế!”
“Mẹ muốn giữ chị ấy ở lại ăn cơm tối, con tiếp đãi người ta cẩn thận!” Dì Tống lại quay sang bốn năm bạn học Tống Nghiễn mời về nhà nói, “Các con cũng đừng khách sáo, ngồi xem TV một lát, chờ chút cơm sẽ xong!”
Nói xong, dì Tống lấy thêm hoa quả, đồ ăn vặt đặt lên bàn, rồi xoay người vào bếp làm cơm tối.
Bởi vì dì Tống có lời, Tống Nghiễn ngồi cạnh Cố Miên, những người khác ngồi trên ghế salon bên cạnh.
Đám bạn Tống Nghiễn đưa về gồm bốn người, ba nam một nữ, nữ sinh duy nhất trong đó cùng các nam sinh bên cạnh dường như rất thân thiết, thỉnh thoảng vừa nói chuyện, ánh mắt vừa nhìn về phía Tống Nghiễn.
Có gian tình!
Dường như là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Tống Nghiễn từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn nữ sinh kia dù là một lần, không biết là vô tình hay cố ý, vẫn nghiêng đầu trò chuyện cùng Cố Miên.
Cố Miên ngồi nghiêm chỉnh duy trì phong độ của đàn chị, duy trì nụ cười tiêu chuẩn, tuyệt không bại lộ bản thân đang hồn bay phách lạc, shota có sức ảnh hưởng thật lớn, dễ thương chết mất = 口 =!
“Chị Miên Miên chuẩn bị thi nghiên cứu sinh? Không định tìm việc làm sao?” Tống Nghiễn muốn nói chuyện, tùy tiện chọn đề tài.
“Thật ra thì bây giờ cũng nhận được khá nhiều công việc phiên dịch, vẫn có thu vào, cái này đều nhờ giáo sư Tống hỗ trợ, nếu không thì chị cũng không có quyết tâm tiếp tục với nghiên cứu sinh thế này. Hơn nữa, đi theo ba em có thể học được rất nhiều thứ, chị dự định rèn luyện thêm mấy năm.” Cố Miên nói chuyện khách sáo lại lịch sự, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt Tống Nghiễn, hai bên xa lạ không rõ về nhau, cũng không nên lập tức liền trò chuyện quá nhiệt tình.
Nói qua nói lại, Cố Miên thấy Tống Nghiễn là một người rất dễ ở chung, tính cách cũng như bề ngoài, như ánh mặt trời lại hướng ngoại, quả thật là một shota đáng yêu.
“Hình như chị có rất nhiều kinh nghiệm thực tế! Có thể nói cụ thể một chút không… Em hiện tại cũng học năm ba, sắp tới cũng phải đi thực tập.” Tống Nghiễn nháy mắt, nụ cười sáng ngời, thật sự khó mà từ chối.
Cố Miên lúc này đã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.
—— Bé cưng!! Cô thật sự là quá yếu! Nhanh chóng tỉnh táo lại đi! Đây là đối tượng hướng dẫn của cô! Cô phải biết phản công chứ!!
= 皿 = Cô chỉ là không có sức kháng cự shota mà thôi! Đối với kiểu nam sinh vờ làm nũng vân vân lập tức đầu óc liền trống rỗng ấy?!
Là người đều có nhược điểm.
Nhược điểm của Cố Miên chính là đối với nam sinh tỏ ra làm nũng không có sức chống cự, đặc biệt đối phương còn là một người có vẻ mặt shota.
Ai biết được trong đôi mắt to trong sáng của shota ẩn nấp bóng tối mờ mịt, chỉ cần ánh mắt đó nhìn cô, thì ngay lập tức cô sẽ trở nên nhu hòa, nụ cười càng thêm vui vẻ thành thật.
Shota càng cười tươi như ánh mặt trời, mi mắt cong cong, thật là muốn hộc máu.
Cố Miên có thể cảm thấy đầu óc trong tích tắc trở thành hư không, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào mềm mại như kẹo đường, nháy mắt liền không thể tiếp tục giả vờ hình tượng đàn chị nghiêm túc, tuy là lúc cô làm việc rất bình thường, nhưng lúc này lại đem cuộc sống sinh hoạt hàng ngày bên trong hai thế giới thành một, lập tức đùng đùng nói: “Thật ra thì lúc đi thực tập chị gặp phải mấy vấn đề khó giải, mới có chút kinh nghiệm, em giỏi như vậy, điều kiện sẽ tốt hơn trong nhiều chuyện, nói đến nói đi cũng phải cẩn thận một chút, giống như…”
Không chú ý, Cố Miên đem toàn bộ kinh nghiệm nhiều năm của mình kiếp trước hết thảy nói ra, may mà cô còn chút lý trí, biết đời này mình là một cô béo người người đều ghét, do đó vẫn uyển chuyển lựa lời mà nói.
Đương nhiên, đối với kinh nghiệm của mình, cô không hề bảo lưu mà dốc lòng dạy dỗ, có thể chăm sóc đàn em + shota thật sự là quá tốt ấy chứ!
Trải qua một tràng kinh nghiệm giao lưu, độ thiện cảm của Cố Miên và Tống Nghiễn nháy mắt tăng vọt UPUP, hiện tại cũng có thể xem là bạn bè bình thường, trong lúc nói chuyện còn vui vẻ nói cười.
Rất nhanh chủ đề cuộc nói chuyện của bọn họ từ công việc trở thành vận động, Cố Miên thế mới biết thì ra Tống Nghiễn là đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Trải qua cuộc huấn luyện ma quỷ kia, Cố Miên đối với việc rèn luyện thân thể là vừa yêu vừa hận, kỳ thực phần lớn phương pháp của hệ thống đều không khoa học, đa phần chính sách đặc thù là cưỡng chế, cuối cùng thành công hoàn toàn là nhờ vào uống mấy thứ kỳ quái. Sau khi thành công cô cũng không cần phải tiếp tục cuộc huấn luyện ma quỷ nữa, chỉ cần thường xuyên luyện tập bình thường là được.
Những vấn đề của phương diện này, Cố Miên cùng Tống Nghiễn thảo luận một lúc, đương nhiên, cũng có đề cập một ít đến cuộc huấn luyện ma quỷ trước kia của Cố Miên.
“Chị thật sự là béo như vậy?” Tống Nghiễn có chút kinh ngạc, nếu như Cố Miên mập như thế, trong thời gian ngắn làm sao có thể gầy như vầy được? Hoàn toàn không hợp lý…
Cố Miên nghiêm túc gật đầu: “Thật sự… rất mập, đều dựa vào cuộc huấn luyện tàn khốc mà giảm xuống, trong đoạn thời gian đó chị thật sự cho rằng mình sắp chết, mỗi ngày blablabla…”
Tống Nghiễn cũng bị cuộc huấn luyện ma quỷ của Cố Miên làm giật mình, loại hình huấn luyện như vậy, coi như thể lực của cậu bây giờ cũng không thể kiên trì một ngày, nói chi là nửa tháng.
Chớ nói đến Cố Miên là một nữ sinh nhiều năm liền hiếm khi vận động, thế nhưng, nếu cô thật sự béo như thế, sau khi giảm cân lại xinh đẹp như vậy, có thể kiên trì huấn luyện tàn khốc thế này, nghị lực như vậy thật sự khiến người khác phải bội phục.
“Chị Miên Miên, chị căn bản là tự ngược, cường độ huấn luyện lớn như thế, em còn không thể kiên trì.” Tống Nghiễn chớp mắt bất đắc dĩ nhìn cô, “Em thật phục chị rồi.”
“Híc, chị cũng không muốn diễn lại lần nữa đâu, chỉ cần thường xuyên rèn luyện thân thể, củng cố một chút là được rồi.”
“Thế thì, chị nên mỗi ngày tập hít thở 15 phút với vận động 40 phút, như thế là tốt nhất… Vóc người hiện tại của chị, ưm, đã rất cân đối rồi.” Tống Nghiễn hơi đảo mắt nhìn qua cô một lượt, khóe môi hơi nhếch lên một cái, có chút mùi vị xấu xa.
Chẳng qua ánh mắt của cậu quá thuần khiết, Cố Miên cũng không có nghĩ về phương diện kia, Tống Nghiễn cho cô cảm giác, như là một đứa em trai, giọng nói thỉnh thoảng hiện ra sự thân thiết, làm cô có cảm giác đặc biệt thỏa mãn của một người chị.
Kiếp trước là con một Cố Miên thật sự rất muốn một người em trai hoặc em gái, đặc biệt là mỗi lần nghe bạn cùng phòng khoe khoang về em trai ngoan thế nào, lại càng mong muốn mẹ có thể sinh cho mình một đứa em…
Đáng tiếc aiz.
Có điều, vì sao thông báo hướng dẫn đã thành công vẫn chưa thấy đâu?
Chả nhẽ hướng dẫn còn chưa đủ?
Cố Miên hơi nghi hoặc, theo thực tế, giáo sư Tống cùng dì Tống đều dễ dàng thành công, đến lượt Tống Nghiễn, lại chậm như vậy, thanh thiếu niên bây giờ thật khó hiểu…
Cô nặng nề miên man suy nghĩ.
Cố Miên không phải người thích suy nghĩ chuyện ngu xuẩn, chỉ là tính cách này trong lúc làm việc đã thành thói quen, trở thành cách tự vệ của cô, nói như vậy, mọi người đều đối với người thiếu cảnh giác, thường muốn tiếp cận, vì không hề có tính công kích, bởi vậy có thể bớt được không ít chuyện.
Mới vừa rồi trò chuyện với Tống Nghiễn, đề tài cũng là thích hợp nhất với độ tuổi của cậu, hiệu quả cũng không sai, thế nhưng tại sao hướng dẫn còn chưa thông qua?
Lẽ nào là hảo cảm không đủ?
—— Bé cưng! Đường còn rất dài! Cô còn kém lắm!
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
225 chương
379 chương
15 chương