Xuyên Không Ỷ Thiên
Chương 82
Đi tới một nửa đường, Trương Siêu Quần đột nhiên chấn động trong lòng, hỏi:
– Sư thái, Chu Chỉ Nhược của quí phái lần này có cùng đi không?
Hắn ở dưới thung lũng núi Thanh Ngưu mất hết 2 năm, rồi sau đó trên đường hành tẩu, cùng với Võ Thanh Anh ở chốn đào nguyên hơn bốn tháng, công thêm thời giang lang bạt tính tròn tất cả cùng đã hết 3 năm, Chu Chỉ Nhược cũng đã 17, cũng đã trưởng thành một cô nương, Trương Siêu Quần sao mà trong lòng không đại nhiệt cho được?
Diệt Tuyệt Sư Thái kinh ngạc, nói:
– Trương thiếu hiệp làm sao lại biết Chu Chỉ Nhược?
Trương Siêu Quần nói:
– Không dối gạt sư thái, Chu Chỉ Nhược là tiểu muội của tiểu bối.
Diệt Tuyệt Sư Thái “Ồ” một tiếng, nói:
– Chu Chỉ Nhược thiên phú rất cao, nhưng nếu học thêm Cửu Dương Thần Công của phái Nga Mi, lại không thích hợp, rất là đáng tiếc … đáng tiếc.
Trương Siêu Quần giật mình trong lòng, vội vàng hỏi:
– Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?
Diệt Tuyệt Sư Thái hừ một tiếng, nói:
– Đáng tiếc là sư phụ của Trương thiếu hiệp là người bảo thủ, không chịu thả người, cứ muốn cho đứa nhỏ này ở lại Võ Đang, theo Tống Viễn Kiều học võ nghệ, hừ… Tống đại hiệp võ công cao minh đương nhiên là không sai, nhưng Cửu Dương Thần Công của Võ Đang, làm sao cũng không sánh bằng Cửu Dương Thần Công của Nga vì thích hợp nữ tử tập luyện hơn, có phải là làm lỡ cho Chu Chỉ Nhược đứa nhỏ này không?
Trương Siêu Quần khởi đầu nghe sư thái nói đáng tiếc, cứ tưởng là Chu Chỉ Nhược phát sinh cái gì bất trắc, sợ đến trên lưng toát mồ hôi, nhưng khi nghe được chỉ là như vậy, thì hắn yên lòng, chắc cũng là ngày đó, mình nhờ Trương chân nhân chăm sóc cho Chu Chỉ Nhược, Trương Tam Phong không cho Chu Chỉ Nhược cải đầu làm đệ tử phái Nga Mi, ngược lại thì để cho nàng làm môn hạ của Tống Viễn Kiều, đúng là rất nể mặt mũi của hắn.
Lúc đó, Võ Đang thất hiệp từ lâu danh chấn thiên hạ, ngoại trừ Du Đại Nham tam hiệp từ lâu tứ chi bại liệt, còn lại lục hiệp, người nào ở trên giang hồ cũng đều hiệp danh lan xa, mà Tống Viễn Kiều làm người rất thận trọng chân thật, hòa nhã khiêm tốn, rất có phong phạm quân tử, võ công cao cường, xử sự lại cực kỳ công đạo, ở trên chốn giang hồ danh vọng địa vị cũng phi thường cao, còn có địa vị cao hơn các chưởng môn bình thường của phái khác, có thể được Tống Viễn Kiều thu làm đệ tử, xem như là chuyện may mắn lớn lao.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Nữ nhân quan trọng nhất là đức, nữ nhân không cần nhất định phải võ công cao cường, chỉ cần có thể tự vệ là được, võ công quá cao, thì dễ tạo phản với lão công…”
Lúc này, đệ tử phái Nga Mi xếp thành hàng, mắt nhìn thấy sư phụ dẫn theo một người quay lại, nhưng không thấy vị sư tỷ mới vừa rồi bị bắt đi, đều là ngạc nhiên nghi ngờ.
Đi tới gần, Diệt Tuyệt Sư Thái lạnh lùng thốt:
– Tĩnh Chiếu chết rồi, hai người đưa thi thể Tĩnh Chiếu chôn đi!
Chúng đệ tử cả kinh, có hai đệ tử vượt ra khỏi hàng.
– Kỷ sư tỷ, Đinh sư tỷ!
Trương Siêu Quần nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân, liền bước tới chào hỏi, đám đệ tử phái Nga Mi đệ tử thấy hắn dung mạo rất tuấn tú tiêu sái, đều là âm thầm ngưỡng mộ.
Đinh Mẫn Quân khi nhìn thấy hắn, nhớ tới lúc ở núi Côn Lôn, hắn công nhiên dẫn theo hai kỹ nữ trở lại, dưới cơn nóng giận, nàng liền rời khỏi Côn Lôn sơn, giờ khắc này nhìn thấy hắn một mình cô độc, trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa e lệ, trong miệng “Ừ” một tiếng, rồi quay đầu đi, nàng cùng Kỷ Hiểu Phù không biết nói cái gì, Kỷ Hiểu Phù kia cũng chỉ là nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn hòa, phảng phất tâm lặng như nước.
Trương Siêu Quần thấy các nàng đón tiếp mình lạnh nhạt, trong lòng thất lạc buồn bả, còn Diệt Tuyệt Sư Thái, thì lại hỏi thăm dò hỏi hắn một năm qua tình trạng như thế nào, Trương Siêu Quần tâm tình không tốt, miễn cưỡng ứng đối, cũng không lâu lắm, cái kia đệ tử đi chôn cất quay trở về đến, Diệt Tuyệt Sư Thái ra lệnh mọi người tiếp tục đi về phía tây.
Đi không bao lâu, sắc trời đã tối, mọi người dừng lại nghỉ ngơi lấy lương khô ăn, Trương Siêu Quần được các đạo cô ân cần chiêu đãi cũng no nê.
Đêm đó, mọi người ngủ ngoài trời ở trên một cồn cát, chỉ có lưa thưa vài bụi cây hình thù giống như cây xương rồng, vì toàn là các nữ đạo cô nên Trương Siêu Quần mượn tấm thảm trải ngủ, nhưng hắn phải đi ra bên ngoài cách khá xa, bắt gặp một bụi cây hình thù cây xương rồng khá lớn, um tùm cao đến quá bụng hắn mới nằm xuống bên cạnh, nguyệt quang soi bàng bạc rọi sáng xuống dưới khắp nơi, nằm khuất trong bụi cây, Trương Siêu Quần lại nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân đối với mình hờ hững, nỗi lòng càng phiền muộn, lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được, quay nhìn quan sát chung quanh, cũng tìm không được bóng dáng hai người các nàng ở nơi nào.
Đến quá nữa đêm, bỗng nhiên, mặt đất phát sinh chấn động nhè nhẹ, Trương Siêu Quần vẫn chưa ngủ được, trong lòng hơi động, xoay người nằm úp người lại nấp sát vào bụi cây, hướng về hướng tây bắc nhìn lại…
Trương Siêu Quần cảnh giác, hắn trườn người lách mình dán vào bóng lá của lùm cây, tĩnh tĩnh lắng nghe, chỉ nghe đến một hồi phảng phất vải vóc đụng chạm sàn sạt âm thanh, cách hắn không xa, tại nơi dã ngoại trống trãi đầy cát, đã trải qua chuyện khinh công quái dị của Vi Nhất Tiếu vừa rồi, cho nên Trương Siêu Quần không dám đơn giản cho rằng tiếng động đó là xuất phát do từ nhóm người của phái Nga Mi hoạt động, mà cho dù là tiếng động từ người phái Nga Mi, Trương Siêu Quần cũng phải tiểu tâm cẩn thận, với lại hắn còn không biết rằng âm thanh đối diện sàn sạt về sau lại an tĩnh, rốt cuộc là tình huống gì.
Trương Siêu Quần dựa vào điều tức hơi thở từ nội công Cửu Dương Chân Kinh, cảnh giác linh xảo hơi thở của hắn chậm rãi giống như đình trệ hẳn lại, cho dù bây giờ cao thủ vô lâm đứng sát bên người cũng thể nào phát hiện được hắn.
Hắn cẩn thận ẩn vào chung quanh bụi cây xương rồng tương đối rậm rạp, giúp hắn giữ được bí mật, tay nắm lấy cây chủy thủ, cẩn thận vươn tay trái vạch ra một nhánh bụi cây, hướng ra nhìn lại phía tây bắc…
Rất nhanh một bóng người lướt nhẹ đến trước bụi cây đối diện trước mắt hắn khoảng cách gần tầm 5 gang tay, hắn giật mình hoảng hốt suýt chút nữa là đã phát ra hơi thở, quá ánh trăng chỉ thấy một thân thể hơi đẫy đà màu mỡ, lồng lộng rung động rung động; đẹp không sao tả xiết, một tấm thân cao quý tú lệ mặt trái xoan an tĩnh như nước, trên mi tâm cũng có một nốt ruồi, đứng lên làm đẹp càng hiển lộ sự thánh khiết, một đôi mắt như đọng lại hồ thu nhìn quanh lay động tâm hồn người, dưới cái mũi cao cao là một đôi môi hồng nhuận, lại làm cho người ta hận không thể chạy lên hôn lên một ngụm, phối hợp cả khuôn mặt nhìn lại, mềm mại thục phụ lại không mất phần thanh nhã, nét nghiêm khắc giống như là giận, lại hiển thị rõ phong tình vạn chủng, chính là… chính là Diệt Tuyệt Sư Thái.
Một đạo bào màu xám tro dài theo thân thể dưới đường cong rủ xuống, đem tư thái mê người kia phác hoạ giống như yêu tinh câu hồn, để cho Trương Siêu Quần chịu không nổi là sư thái hiện tại đang cúi người vung lên phía dưới cái đạo bào dài, đưa lên tới eo lưng giữ lại, sau khi tiếp tục cỡi cái quần xuống, lúc này chỉ thấy Diệt Tuyệt Sư Thái tuyệt mỹ đem cái tiểu khố màu trắng u nhã bỏ qua một bên, lóa mắt lộ ra một cặp đùi tròn trắng nõn, một khối rừng rậm màu đen trên gò mu âm hộ đều lộ liễu xuất hiện, Trương Siêu Quần hai mắt trợn trừng, cả người ngơ ngác, lửa nóng trong lòng lại bùng nổ, dưới háng tiểu huynh đệ thấy được đang dùng tốc độ khởi động, hắn cảm giác được dương v*t mình bành trướng như muốn nổ, thập phần khó chịu, đôi mắt hắn bắt đầu chậm rãi đỏ hồng, phối hợp với trên tay hắn thanh chủy thủ kia, cả người hắn phảng phất như là đang dọa người chuẩn bị cương quyết tấn công vậy.
Diệt Tuyệt Sư Thái nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xổm xuống đi, lại đúng nơi là chính diện đối với Trương Siêu Quần, cái khe thịt hở của cái âm hộ bởi vì ngồi xổm xuống mà hơi tách ra, lộ ra kẽ nứt ở ngay chính giữa non mềm, xè xè tiếng vang truyền đến, đã thấy Diệt Tuyệt Sư Thái sau khi ngồi xổm xuống, một làn nước trắng trong suốt từ cái khe hở chính giữa phun ra, va vào trên mặt đất giống như đánh mạnh vào trên tâm khảm Trương Siêu Quần, chỉ thấy Trương Siêu Quần trên khuôn mặt anh tuấn đã bắt đầu đỏ lên, Diệt Tuyệt Sư Thái sau khi tiểu xong, cũng không vội vã đứng dậy, mà là duỗi ra bàn tay mềm mại đến bên hông, gỡ xuống một cái khăn tay, sau đó nhẹ nhàng lau lau xung quanh cái âm hộ còn đọng lại vết nước tiểu, lại dùng khăn tay lau sát trên lổ tiểu, chỉ thấy cái khăn nhẹ nhàng bay sượt, một tiếng ngâm khẽ từ miệng vang lên, giống như chim hoàng oanh thanh gọi, mất hồn thực cốt…
Trương Siêu Quần trong nháy mắt chỉ vẹn vẹn vừa nghe tiếng rên nhẹ này, đạo đức cùng lương tâm trói buộc bị gãy đỗ, hắn giống như con trâu đực động dục muốn vẹt ra bụi cỏ xông đi lên, nội công Cửu Dương Chân Kinh bị đứt đoạn, hơi thở Trương Siêu Quần vừa động, Diệt Tuyệt Sư Thái liền giựt mình nhanh chóng phát hiện ra, khi nghe thấy hơi thở của hắn, gắt nhẹ một tiếng:
– Ai?
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
10 chương
87 chương
4707 chương
9 chương