Khi đến nơi, Thẩm Chi Ưu hài lòng với khung cảnh nơi đây. Nể tình cảnh đẹp nên cô sẽ tha cho Thẩm Trường An một lần vậy. Hít một hơi thật sau, cô chầm chậm thong thả thưởng thức cảnh đẹp nơi đây. Từng làn gió nhẹ thoáng thổi qua, cô thoải mái ngả người nằm xuống bãi cỏ xanh mát. Thật sự là muốn nằm yên một chỗ ở đây quá đi~ "Em ở đây à?" Thẩm Trường An tiến tới chỗ cô, một tay cầm túi đựng đồ, trên vai khoác một chiếc balo to, tay kia nắm tay người vợ tương lai của mình. Thẩm Chi Ưu bĩu môi, nhìn hai người kia tình cảm khiến cô vô thức nhớ lại lúc mà cô goi điện cho Âu Minh Triết. Trong lòng đau nhói, nước mắt gần như sắp tuôn. Thẩm Chi Ưu lấy hết sức bình tĩnh rồi hít thở sâu, ngăn không cho nước mắt chảy. Không được khóc! Thẩm Chi Ưu, mày phải kiên cường lên!! Sau khi cả ba trò chuyện được một lúc thì có hai chiếc xe đi tới, một trong hai chiếc đó khiến khuôn mặt Chi Ưu bỗng trầm xuống, trái tim vừa đau nhói, trong lòng lại thấp thỏm, khó chịu, nhưng lại có chút...nhớ mong. Âu Minh Triết bước xuống, người đi bên cạnh anh không ai khác chính là Mục Tử Yên. Ha, nhớ mong? THẩm Chi Ưu, mày đúng là đồ điên! Nhớ mong bạn trai của người khác, mày đúng thật là không có tiền đồ! Tuy ngày trước, cô rất hận...thực sự rất hận anh nhưng bây giờ thì sao? Khi nhìn thấy anh, trái tim cô lại một lần nữa thổn thức, còn không nhịn được mà nhìn anh thật lâu, nếu không phải vì anh, trái tim cô sẽ không hề thấy đau đớn khi thấy anh đi cùng một người con gái khác. Tất cả những thứ xung quanh đều mờ dần, khoảng khắc rõ nhất trong mắt cô lúc này chính là anh...anh và cô ta... Vì anh mà tình cảm trong cô dần lớn, vì anh mà...sự đau đớn trong tim không ngừng dày vò cô. "Em không sao chứ?" Thẩm Trường An vỗ vai cô, khuôn mặt thoáng buồn nhìn cô. Giờ thì anh hiểu rồi, anh hiểu vì sao mà Tiểu Cứng Đầu lại ra nông nỗi này rồi. "Em không sao..." Thẩm Chi Ưu lắc đầu, cô mỉm cười trấn an anh. Thẩm Trường An thở dài, anh thật ngu ngốc, nếu biết trước có chuyện như vậy, anh sẽ không mời Âu Minh Triết đến rồi, xem xem em ấy kìa, chỉ cười thôi mà khuôn mặt sao lại méo mó vậy? Haiz, Xem ra...Tiểu Cứng Đầu nhà anh thua rồi... "Em chào mọi người!" Thẩm Như Ngọc ôm lấy cánh tay của Lâm Thành Long, vui vẻ tiến tới. Mục Tử Hạ cùng Đàm Khang Dụ và Trình Tần đi đằng sau. Nhìn hai người trước mắt, bước chân Mục Tử Hạ dần nặng nề. Thẩm Chi Ưu nhíu mày, vì sao lại có cả Trình Tần và Thẩm Như Ngọc? "A, em đi cùng anh Long, bởi vì em nghĩ càng đông càng vui nên đã mời Trình Tần theo đấy ạ!" Thẩm Như Ngọc hiền dịu nói, ánh mắt lướt qua cô thì trở nên lạnh lẽo. Bây giờ chưa bắt đầu leo núi, cô có thể về được chứ? Ai đó làm ơn đem cái con người tự tiện kia chôn đi a!!! Thẩm Trường An nhíu mày khó chịu, tuy nhiên anh cũng không muốn làm mất lòng Trình Tần. Vốn dĩ, trong cuộc đi chơi lần này anh chỉ rủ Âu Minh Triết, Vương Nhi cùng với ba người bạn của em gái anh, nhưng nếu Âu Minh Triết cậu ấy có thêm bạn gái đi thì anh không nói, còn ả Thẩm Như Ngọc kia có quyền tới sao? Còn nữa, còn dám rủ thêm Trình Tần? Đối mặt với tình huống này, Thẩm Trường An anh đành phải thuận theo. Tập đoàn Trình thị cũng có mặt trong dự án lớn của công ty anh, xem ra anh không thể đuổi hắn ta về được rồi. Sau khi tập hợp đầy đủ, tất cả đều bắt đầu xuất phát. Trong suốt chặng đường leo núi, không lần nào mà Thẩm Chi Ưu lại nhìn về hướng Âu Minh Triết và Mục Tử Yên, nhiều lúc cô tự dặn bản thân là không được nhìn nhưng trong thân tâm lại không thể kiên cường nhẫn nhịn được. Hahahaha!! Vẫn là cô si tình... "A!" Bởi vì đoạn đường này rất nhiều sỏi đá, mà hơn nữa khá dốc nên khiến Thẩm Chi Ưu không cẩn thận mà vấp ngã, cả người ngửa về phía sau. Aaaa!! Thiên địa ơi, mau cứu con a!!! Đột nhiên Âu Minh Triết chạy tới, anh nhanh chóng ôm lấy eo cô rồi kéo vào lòng. Đầu của cô thuận hướng mà đập vào vòm ngực săn chắc của Âu Minh Triết, mùi hương trên người anh bao quanh cô. Trong chớp mắt, cô giống như là đang bị chìm trong bóng tối, xung quanh đều là mùi hương của anh. "Em không sao chứ?" "Tiểu cứng đầu, em có sao không?" "Tiểu Ưu!" "Tiểu Ưu!!" Hàng chục câu hỏi bủa vây, Thẩm Chi Ưu chỉ có thể mà đỡ trán rồi trả lời cho qua. "Đi cẩn thận nhé!" Âu Minh Triết nhẹ nhàng đỡ cô đứng vứng, sau đó mỉm cười dặn dò. Thẩm Chi Ưu như chết trân tại chỗ, cả người cứng ngắc. Trái tim cô đập liên hồi, có chút đau nhưng lại vui sướng. Tại sao vậy? Âu Minh Triết anh vì sao lại làm thế? Anh nên để cô ngã luôn có phải hơn không? Anh vì sao lại chạy tới đỡ cô, sau đó thì gieo rắc thêm tình cảm vào tim cô, rồi lại một lần nữa chúng khiến cô tổn thương, Âu Minh Triết anh không nghĩ như thế rất quá đáng sao? "Em...em cám ơn anh!" Thẩm Chi Ưu cười trừ, nhanh chóng rời đi trước. Phải làm sao đây? Cô thật ra rất tham lam, sự việc khi nãy đã bị cô chôn vào trong tim rồi, khoảng khắc đó...cô lại không lỡ quên đi!