Sau một tuần trôi qua, Thẩm Chi Ưu luôn mang tâm trạng hường phấn. Hôm nay cô là người hẹn Âu Minh Triết ra quán đá bào lúc trước, nên suốt cả ngày đều mò mẫm tủ quần áo của mình. Váy màu hồng? Không được, bánh bèo quá! Màu xanh? Không, trông già quá!! Thẩm Chi Ưu thử hết lần này tới lần khác những bộ váy trong tủ quần áo, sau đó thì mới hài lòng chọn được một chiếc váy trắng. Vội vã chạy đi thay, sau đó thì ngồi tỉ mỉ trang điểm. Khi đồng hồ điểm đến 3 giờ chiều, Thẩm Chi Ưu liền chạy vèo xuống nhà thay giày. Đúng lúc đó, chiếc xe BMW màu đen quen thuộc đứng đợi ở trước cổng, Thẩm Chi Ưu không cần suy nghĩ gì nhiều mà vui vẻ nhảy tót lên xe. "Hello~" Thẩm Chi Ưu mở cửa ghế lái phụ, háo hức chào Âu Minh Triết. "Chào em, Thẩm Chi Ưu!" Thẩm Chi Ưu đứng hình, nét cười trên môi cứng lại, đôi mắt trợn to tròn lên kinh ngạc. Là Mục Tử Yên??? Cô ta tại sao lại ở đây??! Mục Tử Yên mỉm cười dịu dàng nhìn Chi Ưu, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia chán ghét và khinh thường. Mẹ kiếp! Ông trời là đang đùa cô phải không?! Đang yên đang lành đột nhiên cho xuất hiện cô ta thì có phải là ông trời đang chướng mắt với cô không? "Chào buổi chiều, Tiểu Ưu!" Âu Minh Triết nhìn cô mỉm cười chào hỏi. Thẩm Chi Ưu bây giờ chỉ hận không thể xé xác của Mục Tử Yên ra, cô căm phẫn trừng mắt với Tử Yên, nếu ánh mắt có thể chém người thì cô sớm đã giết Tử Yên từ lâu rồi. "Sao thế?" Âu Minh Triết nhướn người, thấy cô vẫn trầm ngâm thì lên tiếng hỏi. Thật sự mà nói, cô không thể nào mà không đi, nhưng đi lại đi chung với ả ta. Ài!! Mục Tử Yên, đồ khốn nạn!! "Không ạ! Em chỉ là hơi bất ngờ thôi!" Thẩm Chi Ưu đành nhẫn nhịn, cười gượng. "Tiểu Ưu, xin lỗi nhé! Làm phiền em ra đằng sau ngồi được không?" Mục Tử Yên nhẹ nhàng nói, lời nói còn mang một chút gì đó cầu mong nhưng ánh mắt như lại muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Nhịn... Nhẫn nhịn... Hãy nhẫn nhịn đi Thẩm Chi Ưu... Một điều nhịn, chín điều lành! Bình tĩnh nào!! Thẩm Chi Ưu hít một hơi thật sâu sau đó liền bình tĩnh quay ra sau mở cửa ghế phụ. Được thôi, lần này thì cô nhường Mục Tử Yên, lần sau thì chưa chắc! Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, hai người ngồi trên luôn nói chuyện với nhau vui vẻ, mặc kệ cho con người phía sau, khuôn mặt đen như đít nồi, xung quanh tỏa ra một luồng sát khí. "Tiểu Ưu, em sao thế? Sao lại ngồi im như vậy?" Âu Minh Triết thấy cô không nói chuyện liền cau mày nhìn qua gương chiếu hậu hỏi. Không ngồi im chứ chẳng lẽ phá đám hai người?? Thẩm Chi Ưu ôm một bụng tức, tuy nhiên vẫn phải giả gượng gạo để hòa nhập. Không khí thêm phần sôi nổi, cả ba người cười nói vui vẻ. Phì! Bà nhổ! Cười vui vẻ cái rắm, bà đây nhịn đủ lắm rồi! . . . Chiếc xe BMW đậu ngay trước cây đa, một khung cảnh quen thuộc lại một lần nữa hiện ra trước mắt. Thẩm Chi Ưu hậm hực đi xuống xe, đột nhiên lại bị khung cảnh ở đây làm cho đầu óc cô nhớ lại sự việc khi trước, khuôn mặt nhỏ lại một lần nữa đỏ bừng. Hự, bình tĩnh a!!! Aaa!! Trước khi Thẩm Chi Ưu kịp thời lấy lại phong thái lúc đầu thì Mục Tử Yên đã nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Âu Minh Triết rồi đi trước. Đứng đằng sau, Thẩm Chi Ưu chứng kiến toàn bộ, trong lòng giống như bị hàng vạn tảng đá đè, giống như một vạn cây kim đâm qua. Đau quá! Thật khó chịu... Khẽ cười nhạt một tiếng, dù gì thì cô là đang có tình cảm với Âu Minh Triết, hơn nữa, có rất nhiều người muốn có anh ấy, nên con đường chinh phục có lẽ còn rất xa rồi. Nhìn lên hai con người trước mặt, bước chân Thẩm Chi Ưu vô thức đi theo, họ trông thật vui vẻ đấy! Cảm giác thất vọng nhe nhóm trong tim, tuy có một chút nhưng cớ sao lại có cảm giác như bị xé nát vậy? Ngồi vào bàn, hai người đó liền gọi những món của họ, Thẩm Chi Ưu không lên tiếng, ánh mắt đượm buồn nhìn hai người trước mặt. "Em ăn gì không?" Âu Minh Triết mỉm cười hỏi cô. Ăn gì? Nếu như nói khi cô nhìn hai người họ như vậy thì còn tâm trạng để ăn không? "Bà ơi, như trước nhé!" Thẩm Chi Ưu cười nhạt nói với bà lão. Bà lão không nói gì, chỉ lặng lẽ đi vào, lát sau đem đến hai ly đá bào dâu và một ly đá bào kiwi. "Triết...Anh thích vị dâu à?" Mục Tử Yên tò mò hỏi, cô ta nhớ rõ ràng là món mà Âu Minh Triết ghét nhất không phải là dâu sao? "Ơ...ừm!" Âu Minh Triết ho khan vài cái rồi đáp, mắt lén nhìn Thẩm Chi Ưu. Anh thực sự không nghĩ có ngày anh lại thích dâu tây, trước kia khi được dẫn vào đây, bởi vì không có thực đơn nên mới cắn răng ăn theo cá nóc nhỏ, tuy có mùi khiến anh không thích nhưng khi nhìn thấy cá nóc nhỏ ăn ngon lành, anh lại vô thức thấy nó thực sự ngon. Nghĩ đến đây, Âu Minh Triết không nhịn được mà cười nhạo chính mình, anh đúng là có vấn đề thật rồi! Thẩm Chi Ưu nghe thế thì âm thầm ghi nhớ điều này vào trong não, sở thích của anh, cô nhất định sẽ phải khai phá! Sau khi ăn được một lúc, Âu Minh Triết rời đi chỗ khác để hút thuốc. Trên bàn chỉ còn cô và Mục Tử Yên đang ngấm ngầm đối đầu nhau. "Thẩm Chi Ưu, không phải là mày thích Trình Tần sao? Sao bây giờ lại đi tán tỉnh Âu Minh Triết của tao?" Mục Tử Yên cười khẩy, khoanh tay kiêu ngạo nói. "Đó là lúc trước, giờ thì không hề!" Thẩm Chi Ưu nhún vai, bình thản đáp. "Mày nghĩ mày thắng được tao?" Mục Tử Yên đạp mạnh lên đôi giày của cô, ra sức chà đạp nhưng ngoài mặt vẫn cười đắc ý. "Không lẽ thua cô?" Thẩm Chi Ưu trong lòng tức giận, nhanh chóng rút lại chân rồi đạp lại. "Tao và mày, cạnh tranh xem ai thắng?" Mục Tử Yên tuy đau nhưng vẫn phải giả kiêu, cô ta liền ngạo nghễ hất cằm. "Cạnh trang công bằng?" Chi Ưu nghi hoặc hỏi. "Được thôi!" Mục Tử Hạ bật cười nguy hiểm. **\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_** **hãy gọi ta bằng một biệt danh thân mật thôi nhé. Thật sự khi đọc cmt, xưng hô bằng "tác giả" ta có chút không quen. :)))))** **Hì hì, không có gì đâu, ta chỉ muốn nói thế thôi ạ. Giờ thì bái bai mọi người nha!!** **Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!!❤**