Lâm Thành Long chạy tới đỡ Như Ngọc, cậu lo lắng hỏi han. Sự việc trước mắt khiến Thẩm Chi Ưu há mồm trợn mắt, cô vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh. "Em đang tìm anh?" Giọng nói trầm ấm vang bên tai, hơi thở ấm nóng quen thuộc nhẹ phả vào cổ cô. Thẩm Chi Ưu xoay người, ngay lập tức liền nhìn thấy Âu Minh Triết đứng ở đằng sau cô. Không phải là Âu Minh Triết sẽ đỡ Như Ngọc sao?? Tại sao chứ??? Khoan, như thế cũng được, cô càng thích!! "K...không có!" Thẩm Chi Ưu lắp bắp phản bác. Tất nhiên là phải chối rồi, cô làm sao mà có nhiều liêm sỉ để mà nhận chứ?? Âu Minh Triết mỉm cười, nhìn thấy biểu hiện của cô, anh liền nhịn không được mà đưa tay xoa đầu cô. Thật là...có chút đáng yêu đấy! Khi nãy là anh phản ứng nhanh, sau khi Thẩm Như Ngọc cố ý ngã về hướng anh, anh liền nhanh chóng né tránh. Thật sự mà nói, anh cảm thấy thật kinh tởm với cô ta. Thẩm Chi Ưu được xoa đầu thì chỉ biết vừa ngấm ngầm mà hưởng thụ, vừa đỏ mặt, lấy hết sức bình tĩnh. Thẩm Trường An ở bên cạnh thì lén cười, sau đó thì lấy điện thoại ra chụp một tấm. "Em không sao ạ!" Thẩm Như Ngọc đứng vững lại rồi nói "Em cám ơn anh ạ!" vừa nói, cô ta vừa cười. "Ừm!" Lâm Thành Long mỉm cười nhìn Như Ngọc, sau đó thì cẩn thận xem Như Ngọc có bị gì không, còn tiện khen ngợi "Em thật đẹp!" Mục Tử Hạ đứng một bên chứng kiến hết sự việc, cô nàng đột nhiên bỏ đi khiến Thẩm Chi Ưu giật mình, cô liền vội vàng đuổi theo. Đàm Khang Dụ cũng lo lắng mà đuổi theo nốt, chỉ có Lâm Thành Long là không hiểu vì sao, cậu khó hiểu nhìn hai người bọn cô rời đi, trong lòng bất giác có chút khó chịu. Thẩm Trường An giữ Âu Minh Triết ở lại, anh vốn định đi theo xem xem Chi Ưu định đi đâu nhưng Trường An lại ngăn cản, cuối cùng thì anh lại cùng Trường An vào đại sảnh của bữa tiệc. Sau khi hai người Trường An rời đi, Thẩm Như Ngọc trong lòng rất tức giận. Đáng lẽ khi nãy cô ta canh rất chuẩn, cô ta chắc chắn sẽ ngã vào người Âu Minh Triết mà thế quái nào mà thằng nhóc này lại chạy tới đỡ chứ? Tuy tức giận nhưng Thẩm Như Ngọc vẫn phải giả dạng, sau đó cô ta liền mỉm cười dịu dàng rủ cậu quay lại bữa tiệc. Lâm Thành Long có chút động lòng, sau đó thì cậu cùng Như Ngọc bước vào đại sảnh. . . . "Tiểu Hạ!" Thẩm Chi Ưu chật vật đuổi theo. Sau cùng thì Mục Tử Hạ mới dừng lại, không ngừng khóc lóc. Thẩm Chi Ưu đau lòng nhìn Tử Hạ. Cô làm sao mà không biết lời nói khi nãy của Lâm Thành Long khen ngợi Như Ngọc đả kích thế nào đối với Tử Hạ? "Có phải là A Long đã động lòng với Như Ngọc rồi không?" Tử Hạ không nhìn cô, cô nàng ngồi thụp xuống rồi tiếp tục khóc lóc. Thẩm Chi Ưu và Đàm Khang Dụ chỉ biết nhìn nhau mà không nói gì, sau đó thì cúi người vỗ vai an ủi Tử Hạ. Đơn phương...thật đúng là một nỗi buồn vô cớ, chỉ vì một lời nói mà khiến người ta thất vọng như thế này thì nó thật sự giống một con dao hai lưỡi, có thể vì lời nói mà làm chúng ta vui vẻ nhưng có thể vì lời nói mà làm chúng ta đau lòng. . . . Từ trên sân thượng của căn biệt thự, Đường Việt Bân - trợ lí của Âu Minh Triết nhìn về phía ánh đèn gần đó. Dưới ánh đèn, có ba bóng dáng đang ngồi xổm, hai người, một nam một nữ thì chỉ lặng lẽ mà an ủi, còn người kia thì liên tục trút hết sự đau buồn ra. Nhìn ba người bọn họ, anh liền nhận ra bởi vì khi nãy anh có đi cùng Âu Minh Triết, nhưng sau khi Thẩm Như Ngọc tới thì anh lại nhận lệnh của Âu Minh Triết nên rời đi. Hai người con gái kia thì là Mục Tử Hạ, nhị tiểu thư của tập đoàn Mục Gia và Thẩm Chi Ưu, đại tiểu thư của Thẩm Thị. Còn cậu con trai kia là ai? Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt chăm chú dán lên người con trai đứng kế Thẩm Chi Ưu. Dường như có ý nghĩ sâu xa gì đó xuất hiện trong đầu thì liền bị anh gạt bỏ. . . . "A Triết!" Giọng nói trong trẻo vang lên, thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Người vừa lên tiếng là một cô gái có vẻ đẹp thật diễm lệ. Trên người mặc một bộ đồ bó màu đỏ, mái tóc dài xõa ra, thân hình mảnh mai từng bước từng bước tiến đến chỗ Âu Minh Triết. Âu Minh Triết mỉm cười, người trước mặt anh là Mục Tử Yên. Là chị gái của Tử Hạ. "A Triết anh cũng tới dự sinh nhật của em gái em sao?" Mục Tử Yên cười e thẹn, nói. "Ừm!" Âu Minh Triết gật đầu. Thẩm Trường An thấy cảnh tượng trước mặt liền ngứa mắt, anh huých tay Minh Triết rồi kéo đi chỗ khác. Hừ, đây là người mà em gái tôi nhìn trúng, cô ta đừng hòng mà cướp được! Âu Minh Triết đột nhiên bị kéo đi thì có chút khó chịu nhưng anh không quan tâm, mặc kệ bị Trường An liên tục dắt đi. Sau cùng thì Thẩm Trường An mới cắt đuôi được Mục Tử Yên. Người ngoài có thể không biết nhưng Trường An anh lại biết rất rõ, Mục Tử Yên đương nhiên là có ý với Âu Minh Triết, tuy việc làm của anh có thể là không đúng nhưng anh không thể để người mà em gái anh để ý mất đi được. Đúng vậy, việc này anh làm đều là vì Thẩm Chi Ưu cả! "A Triết! Anh đi đâu vậy?" Mục Tử Yên đột nhiên từ đâu ra bước tới, cô ta ôm chầm lấy cánh tay của Âu Minh Triết, không ngừng chu môi nũng nịu nói. Thẩm Trường An xém chút thì té xỉu, đại sảnh này cũng không phải là to nhưng anh và Minh Triết đã đi đến chỗ khuất người rồi, làm sao mà cô ta có thể tìm thấy chứ? Âu Minh Triết nhìn người con gái đang ôm chầm lấy cánh tay của mình thì mỉm cười, ánh mắt trở nên ôn nhu hẳn nhìn Mục Tử Yên. Người con gái trước mặt anh...kiếp trước anh đã vì mù quáng yêu một người mà bỏ lỡ Mục Tử Yên. Bây giờ, anh chỉ muốn dành cả đời này cho cô ấy, anh sẽ không phụ tình yêu của cô ấy.