Qua một ngày, nhóm của Bảo Bình đã đến thành Bách Mộc, nơi cung cấp những cây thuốc quý hiếm trên đất nước. Nhưng ở đây có rất ít bác sĩ tài giỏi. Họ liền tới xem tình hình của người dân. Sau khi Bảo Bình xem bệnh từng người xong thì mới biết nguyên nhân là do dòng sông đen thùi lùi ô nghiễm kia. Hầu hết mọi người dân ai cũng uống thứ nước đó, nên mới bị bệnh hết nguyên thành, làm người ngoài tưởng rằng đây là bệnh dịch nguy hiểm - Nếu là do dòng nước kia thì chúng ta phải lọc sạch nó, Bảo tỉ tỉ - Xử Nữ lên tiếng nói - Lọc..? - Bảo Bình lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn Xử Nữ dù đã học y dược lâu năm nhưng nàng quả thực vẫn chưa thể hiểu được lọc là cái gì. - Đầu tiên là như thế này, thế kia - Xử Nữ giải thích - Thôi, vậy tỉ giao việc lọc sạch nước cho muội nhé, còn tỉ sẽ lo về phần chữa bệnh cho dân - Bảo Bình nói, đầu óc nàng quay mòng mòng với mỡ hỗ độn Xử Nữ vừa nói. Lần đầu tiên nàng gặp được một "cao nhân" thế này. Về Bạch Dương thì chàng vẫn cứ bám Bảo Bình, làm nàng phát điên lên. Xử Nữ nhìn thấy cười khúc khích - Ta đã lên danh sách những thứ thuốc cần tìm, gồm Tán dược, Mộc Canh, Linh Đan,... - Bảo Bình ngáp nói, nàng đã thức suốt đêm để lên cái danh sách đó. --- Nàng bắt đầu tìm cũng đã hơn hai ngày rồi và chỉ còn một cây thuốc nữa thôi đó là Bạch dược. Nghe cái tên của cây thuốc này khiến nàng vui vui lạ thường. - A - Bỗng nhiên Bảo Bình bị một thứ gì đó cắn vào chân, khiến nàng phải buộc miệng la lên Bạch Dương nãy giờ đi theo liền chạy lại - Nàng có sao không? Bị rắn cắn rồi - Bạch Dương lại xem vết thương, rồi ngài cúi xuống dùng miệng hút chất độc ra, làm Bảo Bình chẳng kịp phản ứng gì cả Thấy Bạch Dương làm vậy, Bảo Bình bỗng bật cười trong vô thức, tiếng cười nàng lanh lảnh cả khu rừng. - Sao nàng lại cười, không lẽ chất độc của rắn làm nàng bị vậy sao - Bạch Dương lo lắng cho Bảo Bình, đồng thời chàng cũng nguyền rủa cái con rắn chết bầm ấy - Bạch tướng quân, con rắn ấy vô hại mà, ngài làm vậy khiến tôi mắc cười lắm đó - Bảo Bình cười đau cả bụng, nhưng vẫn cố nói Bạch Dương ngồi đần mặt ra, thấy rằng mình đã hành sự một cách đáng xấu hổ, hiện quanh đây không có cái hố nào cho chàng chui xuống trốn sao? - A - Bảo Bình một lần nữa lại la lên - Sao vậy? Bị rắn cắn nữa à - Bạch Dương giật mình - Không phải, sẵn là nhờ chú rắn ấy mà tôi đã tìm được cây Bạch dược - Bảo Bình nhẹ nhàng bứt nó, như Bạch Dương ban nãy đã nhẹ nhàng với đôi chân bị rắn cắn của nàng. Đã đủ nguyên liệu cho thuốc của Bảo Bình và người thử nó không ai khác là Bạch Dương. Thứ thuốc của Bảo Bình thì làm lại hai lần mới thành công, khiến Bạch Dương bị tào tháo rượt suốt nguyên ngày. Phải chăng Bảo Bình đang đùa giỡn với chàng ư? ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Còn về Xử Nữ thì nàng được người dân giúp đỡ về việc lọc nước. - Cô nương đây có thể làm nước đục này trở thành nước trong sao? - Trưởng lão hỏi. - Không phải ta không tin cô mà từ trước tới giờ ta chưa bao giờ thấy ai làm vậy cả. - Vâng, vì vậy mọi người hãy giúp tôi nhé - Xử Nữ nói rồi nhìn mọi người, đã đến lúc cô áp dụng thử phương pháp lọc nước dơ thành sạch rồi - Được - Mọi người nghe vậy thấy rất vui, cô đã chữa được bệnh cho vua của họ mà bệnh đó ngay cả vị thần y giỏi nhất Vương triều Hoàng đạo Bảo Bình cũng không chữa được, vì vậy họ rất tin tưởng cô - Cảm ơn mọi người - Xử Nữ cảm động nói Sau nhiều ngày làm thùng lọc to đủ để cả thành xài thì cuối cùng họ đã thành công. Mọi người đổ nước vào - Đúng thật vậy, nước đã trong lại rồi, mát quá - Họ uống - Cô là một nữ thần thưa Xử Nữ, trời đã ban cô cho chúng tôi - Mọi người đa tạ Xử Nữ, họ cứ thế mà nói cô là "Nữ thần" Tiếng tăm của cô cứ thế vang xa, một số truyền tụng về tài năng chữa trị của cô, một số khác nói cô là báu vật do trời ban tặng, có khả năng làm những điều chưa ai làm được. Thế là năm ngày trôi qua nhanh như cắt, họ đã hoàn thành nhiệm vụ mà Cự Giải giao và mau chóng về lại Hoàng cung để bắt đầu cuộc chiến với nước Ngạo Thiên. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tại phủ của Yết Quận chúa -Kim Ngưu, ngươi quả thực đàn rất hay.-Thiên Yết nhẹ nhàng bước tới bên Kim Ngưu, nàng mỉm cười. Kim Ngưu cũng chỉ ngại ngùng mà mỉm cười đáp lễ, quả thực hôm nay Thiên Yết nhẹ nhàng đến lạ thường. -Ngươi có thể lấy cho ta một tách trà không? Kim Ngưu nghe lời, liền vội chạy về phía bếp rót tách trà nóng còn thơm hương nhài. Khi nàng quay trở về thấy Thiên Yết đang hốt hoảng chạy tới bên nàng, nói có con mèo vừa chạy qua làm rơi đàn của nàng xuống hồ. Kim Ngưu nghe được thì vô cùng hoảng hốt, đó là cây đàn nàng yêu quý vô cùng, là cây đàn đã trải qua bao buồn vui đau khổ cùng nàng, nàng không thể làm mất nó; nàng vội chạy tới cúi xuống hồ tìm. -Kim Ngưu, hay ngươi thử ra khỏi hiên tìm đi, có khi nào lại thấy. Nghe được lời gợi ý của Thiên Yết, nàng nhẹ nhàng chèo khỏi hiên gỗ đi khệ nệ trên bờ đất nhỏ gần hồ, tay nàng còn bám chặt lấy thành hiên. -Kim Ngưu, ngươi tìm thấy chưa?- Thiên Yết vẻ mặt hốt hoảng đã biến tan, thay vào đó mặt nàng lạnh tanh, thậm chí nụ cười trên môi cũng đã trở nên ranh ma hơn nhiều. -Dạ chưa thưa quận chúa. -Vậy sao không xuống dưới đó mà tìm.- Thiên Yết nghiến răng, nàng dùng chân giẫm lên đôi tay thon dài đẹp đẽ của Kim Ngưu khiến nàng ta đau đớn mà thét lên. Nhưng Thiên Yết không dừng lại, nàng cứ giẫm lên đôi tay đó, chứng kiến từng sự đau đớn của Kim Ngưu. Nhưng rồi nàng cùng bỏ chân ra, Thiên Yết cầm tách trà nóng Kim Ngưu còn để trên hiên cho nàng. -Ngươi biết không Kim Ngưu? Ta vốn rất ưa thích trà hoa nhài bởi mùi thơm đặc biệt và nhẹ nhàng của chúng. Nhưng ngươi thử xem, tỉ muội của ngươi, Xử Nữ, đã ngoảnh mặt phản bội ta, ngang nhiên cướp đi bảo vật của ta; vậy còn ngươi, ngươi có làm thế không? -Không, thần thiếp thực không bao giờ có ý nghĩ đó, quận chúa, xin ngươi tha mạng, quận chúa, xin hãy tha mạng.- Kim Ngưu bám víu vào thành hiên với chút hi vọng cuối cùng. Nàng không thể giấu nước mắt, đôi tay nàng giờ đã trầy xước, thậm chí còn không thể cử động được nữa.. và nàng sợ nước, nàng không muốn rơi xuống cái hồ mà nàng đặt tình yêu thương từ khi vào cung đến nay được. Nàng không muốn bị bỏ rơi hay giết hại bởi thứ mình yêu thương. -Dối trá.- Thiên Yết trừng mắt đầy tức giận.- Nô tì các ngươi vốn chỉ nói những lời hoa mĩ trước mặt để làm ta vui, ta ban thưởng, còn sau lưng lại thủ dao muốn hại chết ta. Rẻ mạt! Nói rồi Thiên Yết đổ cả cốc trà nóng vào tay Kim Ngưu, không thể chịu được mà Kim Ngưu buông tay, lăn khỏi bờ và ngã xuống hồ. Nàng liên tục kêu cứu nhưng không có ai ở đấy, Thiên Yết đã phẩy áo quay đi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^_^