Rời khỏi nhà Cullen tôi bước đi trong vô thức. Tôi biết tìm Alec ở đâu bây giờ?
Tôi cứ bước mãi, bước mãi cho đến khi tôi chợt nhận ra tôi đã đến một cánh đồng hoa tím rực rỡ với ánh mắt chói chang
Đứng giữa màu tím rực rỡ ấy không ai khác chính là Alec. Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể Alec tạo nên một cảnh tượng thật quyến rũ lòng người. Cơ thể của anh ấy phát ra thứ ánh sáng lạ kì cứ như được bao phủ bởi kim cương vậy.
Anh ấy hơi nghiêng đầu về hướng mặt trời. Bàn tay thon gầy che hờ lên đôi mắt.
- Em đến rồi - Alec kẽ mỉm cười bảo tôi.
Tôi bước đến gần anh ấy hơn. Lúc này anh mới quay lại, mặt đối mặt với tôi.
- Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều - Alec nói với vẻ mặt trịnh trọng - anh không thể sống nếu thiếu em được. Nhưng anh biết việc giữ em mãi bên cạnh mình thì thật ích kỉ - dừng lại một chút, Alec hít một hơi rồi nói tiếp - thế nên, Oralie, nếu được, em hãy trở về thế giới của mình và sống cuộc đời mà em mong muốn.
- Đồ ngốc - tôi giận dỗi - anh biết là em cũng chẳng thể sống thiếu anh mà. Vả lại anh biến em thành người của anh rồi mà còn bảo em về sao - tôi đánh Alec một phát - cái tên vô trách nhiệm này.
- Nhưng - Alec hơi do dự - cha mẹ em, người nhà của em đang đợi em trở về. Em cũng nhớ họ đúng chứ?
Tôi sững người. Đúng vậy. Tôi rất nhớ cha mẹ của mình. Nhưng tôi cũng rất nhớ Alec. Liệu rằng tôi đã quá ích kỉ rồi chăng? Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi phải đưa ra một lựa chọn khó khăn nhất. Tôi biết rằng mình bây giờ đã trở thành một ma cà rồng rồi. Chẳng thể cứu vãn được nữa. Thôi thì, cha mẹ à, con xin lỗi. Là do con bất hiếu. Nếu có kiếp sau, con nguyện làm con của cha mẹ một lần nữa để hoàn thành đạo hiếu.
- Em chắc chứ? - Alec nghi hoặc hỏi tôi
- Em chắc chắn - tôi trả lời anh ấy với ánh mắt kiên định.
- Nhưng... - chưa kịp để anh ấy nói hết câu. Tôi chủ động choàng lấy cổ anh ấy. Tôi lấy hết can đảm đặt lên môi anh một nụ hôn. Tôi chưa từng hôn ai bao giờ. Nên nụ hôn ấy chỉ là một nụ hôn thoáng qua.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh ấy, tôi bật cười. Alec thì trố mắt ra nhìn tôi
- Chỉ mấy ngày không gặp mà em lớn gan thế này rồi à. Nói, có phải tên Felix đó dạy em không? - Alec nghiến răng thầm chửi rủa Felix
- Em nghe Renata kể Felix đã từng áp dụng cách này với Heidi. - tôi nhẹ nhàng nói
- Vậy em có biết kết quả sau đó thế này không - Alec tặc lưỡi bảo tôi - hắn đã bị Heidi đập cho ra bã đấy.
Tôi kẽ rích một hơi lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
12 chương
30 chương
31 chương
19 chương