Tôi với Brian lâu ngày gặp lại nên có rất nhiều chuyện để nói.
Brian hay hỏi mấy câu kiểu như là Alec có ăn hiếp tôi không, Alec có cho tôi ăn uống đầy đủ không, bla bla
Ăn uống thì cũng đầy đủ đó. Còn ăn hiếp thì hắn chắc chắn có rồi.
Lấy một ví dụ nhỏ
Sau khi đi chơi về tôi mệt lừ nên đã đi ngủ. Nhưng tên Alec đó lại rảnh rang chẳng có việc gì làm nên chọc cho tôi thức chơi. Tất nhiên là sau đó tôi có gõ đầu hắn một phát. Nhưng đối với ma cà rồng như hắn chỉ là gãi ngứa thôi.
Hắn bắt nạt tôi nhiều lắm. Và hắn cũng... đối xử rất tốt với tôi nữa.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì Brian muốn đưa tôi đi xem một chỗ rất đẹp. Rồi anh ấy dẫn tôi đến một thác nước
Đó là một thác nước hùng vĩ và tôi không thể thấy được đáy của nó.
Theo lời Brian kể. Tộc sói của anh ấy sống ở đáy của thác nước này. Họ sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Đến mỗi lần nhớ nhà anh ấy đều đến đây.
Anh ấy kể cho tôi với ánh mắt đượm buồn. Tôi an ủi.
- Đừng buồn, Brian. Nhưng anh nhớ nhà như vậy sao lại lên đây?
- Vì "duyên" của tôi ở đây
"Duyên" của anh ấy ở đây sao? Kiểu giống Jake bị "dính duyên" với Nessie á hả?
Tôi tò mò hỏi "duyên" của anh ấy là ai. Tôi có chút hi vọng người đó là tôi. Nhưng anh ấy lại bảo rằng mình vẫn đang tìm.
Hi vọng đó là tôi. Hi vọng đó là tôi.
Tôi nhất định phải thắng Alec trong vụ cược lần này
Nhưng cũng kì lạ thật. Hầu như mọi nơi ở Forks đều âm u còn ở thác nước này bầu trời trong xanh đến kì lạ.
Theo lời Brian kể. Thác nước này càng chảy mạnh thì tộc sói của anh ấy dưới đó càng thịnh vượng. Còn nếu nó ngừng chảy thì xác định là anh ấy bị diệt tộc.
Nơi này đúng thật là rất đẹp. Xung quanh thác nước được bao phủ bởi cánh đồng hoa sao nhái màu vàng rực rỡ. Từ lúc đến Forks, đây là nơi đẹp nhất mà tôi từng thấy qua.
Tôi hái một hoa sao nhái cài lên tóc tiện tay cài cho Brian luôn. Vẻ mặt của Brian lúc đó khiến tôi cười nghiêng cười ngã.
Chúng tôi ngày hôm ấy đã làm đủ thứ trò cùng với nhau.
Nào là "bứt bông cài tóc", đuổi bắt rồi tới nằm nhoài trên thảm cỏ xanh ngắt.
Chơi đến hả hê, chúng tôi đi về.
Bỗng tôi chợt nhớ đến ngày mà Alec bắt cóc tôi. Sao lúc đấy Carlisle lại cười và cho Alec "hốt" tôi đi nhỉ?
Tạm biệt Brian, tôi quyết định đến nhà Cullen hỏi thứ xem sao.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
11 chương
19 chương
22 chương
16 chương
32 chương
41 chương