Tiếng cãi nhau vang dội khiến cho Chu Minh Tuệ ở dưới nhà nghe thấy liền vô cùng vui sướng, bé Du ở bê cạnh cũng nghe được, con bé lay lay cánh tay mẹ mình. " Mẹ ơi, dì với chú là đang cãi nhau sao? " Minh Tuệ khẽ cười [ Tốt nhất là cãi nhau một trận thật lớn, Tề tổng vẫn là nên nhanh chóng bỏ Cao Hi Văn. ] Tiếng cãi nhau của cô và anh ngày một lớn, bé Du hớt hải vô cùng lo lắng cho hai người. " Hay là mẹ lên nguyên ngăn hai người họ được không? Bé Du không muốn dì với chú cãi nhau. " Minh Tuệ tặc lưỡi " Con bé này đúng là không hiểu thế sự. " Xong Minh Tuệ chợt suy nghĩ điều gì đó liền bật cười khoái chí " Thôi được, mẹ sẽ lên trên đó KHUYÊN NGĂN cô chú xem sao " ...! Trên phòng Hi Văn, sau khi nghe cô lên tiếng đề nghị ly hôn thì Tề Ân đã đứng hình mất một lúc, xong anh gật đầu cười nhếch môi. " Ly hôn? Không ai phiền ai...phải rồi, trước giờ em luôn cảm thấy tôi phiền phức mà, đúng không? " Hi Văn thở dài một hơi, cô thật sự quá mệt mỏi lười phải giải thích mấy chuyện này với anh. " Đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của anh mà thôi, anh quá độc đoán rồi Tề Ân à. " Hai mắt anh bắt đầu ươn ướt, khóe mi đều đỏ hết cả lên. " Nếu không phải thì với em tôi là gì...em nói thử xem " Hi Văn cũng phải ngập ngừng mất một lúc, câu hỏi đó khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều. " Anh...là bạn. Nhưng bây giờ chắc bạn cũng không thể làm " Hàng lông mày anh nhíu chặt lại, Tề Ân quay người đi tránh ánh nhìn của cô, thời khắc nó nước mắt anh đã không kiềm được mà rơi xuống. Dùng tay vội vàng lau đi tiếp tục cuộc nói chuyện với cô. " Bạn? Kết hôn bốn năm với em tôi chỉ là bạn? " " Không phải anh cũng thế sao? Anh đã rất ghét tôi còn gì, anh ghét chuyện ông nội ép anh kết hôn với tôi nên thâm tâm anh vốn cũng chẳng ưa gì Cao Hi Văn này. " Hóa ra anh trong suy nghĩ của cô lại là một con người tệ hại như vậy, Tề Ân cười khổ. " Tôi ghét em? Nếu ghét tại sao tôi phải làm nhiều chuyện vì em như vậy? Em muốn thứ gì tôi đều cho em, yêu thương, bảo vệ em. Nhưng trong suy nghĩ em tôi lại chính là loại người như thế sao? " " Anh đang kể xem bản thân đã cho tôi những gì đó hả? " " Tại sao tôi có thể cho em mọi thứ nhưng một chút tình cảm cũng không đổi được? Hoàng Vĩnh Nghi có gì tốt? " Tề Ân nói chuyện cứ câu nào cũng lôi Hoàng Vĩnh Nghi vào, cô hoàn toàn không hiểu sự tình nhưng hành động đó của anh khiến cô vô cùng không hài lòng. Anh là đang hoài nghi về nhân cách của cô, anh nghĩ cô có người tình khác bên ngoài trong khi vẫn đang giữ mối quan hệ hôn nhân với anh sao? " Đủ rồi, anh đừng nói nữa. Lập tức ký tên, chúng ta ly hôn " Chưa bao giờ Hi Văn ra một quyết định trọng đại trong đời lại dứt khoát và nhanh chóng như thế, cô cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn thêm được nữa trước sự độc tài của anh. Chính lúc này Chu Minh Tuệ từ nãy đến giờ ở bên ngoài cửa đều nghe thấy hết, cô ta đẩy cửa vào. " Tề tổng, phu nhân. Hai người đừng cãi nhau nữa, vợ chồng có gì từ từ nói sao phải ly hôn nghiêm trọng như vậy? " " Minh Tuệ cô không cần nói nữa, tôi thật sự chịu người đàn ông này hết nổi rồi. " Không ngờ trước mặt người ngoài cô lại dám nói anh như thế, lòng tự trọng cuối cùng của anh cũng bị cô làm cho hết rồi. Tề Ân rút ngay cây viết đang nằm trong ống trên bàn trang điểm đặt bút xuống ký ngay lên tờ giấy ly hôn. Anh đập mạnh tờ giấy lên bàn " Tôi ký rồi, em hài lòng chưa? Em thành công đạt được ý nguyện rồi " Khoảnh khắc anh đặt cây bút xuống ký Chu Minh Tuệ khóe miệng liền nở nụ cười mãn nguyện. . Truyện Xuyên Không [ Phải có thế chứ. ] Hi Văn cầm lấy tờ giấy ly hôn, thật ra cô chỉ là trong lúc nóng giận mới nói ra mấy lời như thế. Không ngờ Từ Ân anh ấy thật sự ký tên, chắc là số trời an bày rồi, duyên kiếp vợ chồng hai người tới đây coi như kết thúc. Hi Văn cắn răng " Tôi chỉ cần tờ giấy này, còn thứ kia anh cho tôi Cao Hi Văn này không đem theo bất cứ gì cả. Đều để lại hết cho anh. " Lòng Tề Ân quặng thắt, không thể tin cô lại nói ra mấy lời vô tình đến thế, chẳng lẽ anh lại đi so đo từng thứ nhỏ nhặt như thế của người mà anh yêu sao. Hai người họ thật sự đều là tính tình nóng nảy, không ai chịu nhịn nhục ai. Trong lúc vô tình nhìn lướt ngang Minh Tuệ, anh lên tiếng " Chu Minh Tuệ, sau này những thứ trong nhà này của Cao Hi Văn đều thuộc về cô. Cô muốn dùng thì dùng không thì đem vứt cũng được. " Hi Văn siết chặt lòng bàn tay [ Tề Ân, anh thật sự vô tình đến thế sao? ] " Minh Tuệ, là tôi đưa cô về đây. Sau này cô và bé Du đều có thể đi theo tôi, tôi đảm bảo hai người đều có cơm ăn, áo mặc, chỗ để ở. Không cần phải ở lại đây nữa. " Chu Minh Tuệ sao có thể chấp nhận đi theo cô chứ? Cô ta tìm mọi cách tống Hi Văn ra khỏi căn nhà mày, sao lại muốn theo cô chịu khổ được. Vả lại chính Tề Ân cũng đã mở miệng nói cho cô ta hết tất cả thuộc về cô rồi mà. " Cô Cao, đúng là cô đã đưa mẹ con tôi về đây. Nhưng Tề tổng mới là người cưu mang bọn tôi, thứ lỗi cho tôi không thể theo cô được. " Lúc này cô đã có thể nhận ra con người thật của Chu Minh Tuệ này, quả thật như Châu Thanh nói cô ta dã tâm không nhỏ, muốn ở lại đây để sống cuộc đời sung sướng, cô ta sợ Hi Văn sau khi rời khỏi anh sẽ chịu khổ hà cớ gì phải theo cô. Hi Văn gật đầu, xem như cô nhìn thấu con người này rồi. " Được thôi, Chu Minh Tuệ chúc cô ở đây sống vui vẻ. Hi vọng cô sẽ không hối hận, cố gắng giành lấy vị trí này của tôi đi. " Nói rồi Hi Văn cầm theo tờ đơn ly hôn xoay người rời đi. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Chu Minh Tuệ và Tề Ân, cô ta cảm thấy đây là thời khác thích hợp để bộc lộ cho anh thấy cô ta quan tâm anh thế nào. Đi đến bên cạnh Tề nắm lấy tay áo của anh lay lay " Tề tổng, anh đừng buồn nữa. Cô Cao đã không muốn ở lại vậy thì...!" Trong lúc tức giận lại có người lải nhải bên tai, Tề Ân bực dọc hét lớn " Ra ngoài " Chu Minh Tuệ hậm hực nhưng anh đã nói như vậy cô ta cũng không dám nán lại đây thêm chỉ đành cam chịu rời khỏi..