Xuyên không thành đại minh tinh
Chương 14
Trần Bội chẳng có tâm trí mà làm chuyện khác, cô thấy Giản Nhân Nhân về liền gấp gáp hỏi:
-Nhân Nhân, cậu không sao chứ?
Giản Nhân Nhân cảm thấy rất mệt, lắc đầu:
-Không sao.
-Thẩm Tây Thừa tìm đến chỗ cậu phải không?
Trần Bội càng lúc càng hối hận, cuối cùng cáu tới cào tóc:
-Tớ đáng lẽ không nên gọi điện thoại cho anh ta. Đều tại tớ, tại tớ không suy nghĩ kĩ càng.
Thật ra trong lòng Trần Bội nghĩ như thế nào Giản Nhân Nhân đều biết, cô cười nói:
-Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hơn nữa, Thẩm Tây Thừa nói với tới, dù cho tớ có ra quyết định thế nào, anh ta đều sẽ không phản đối.
Đây cũng là điều an ủi duy nhất cho việc trước mắt.
Lúc Trần Bội chuẩn bị gọi thức ăn ngoài thì có người gõ cửa. Đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên, trên tay ông cầm hai cái túi giấy. Người đó vô cùng lễ độ mà đưa cho Trần Bội:
-Xin chào, đây là bữa tối mà Thẩm Tây Thừa tiên sinh dặn dò chuẩn bị cho cô Giản.
Sau khi đưa 2 túi giấy cho Trần Bội, người đàn ông trung niên liền rời đi. Trần Bội vô cùng hoài nghi mà đóng cửa lại, đặt túi giấy lên bàn rồi lấy đồ bên trong ra.
Thật đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi!
Có hoa quả được gọt và cắt tỉa sẵn, màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Có canh xương hầm, còn có 3 món chay 2 món mặn, dinh dưỡng vô cùng cân đối. Quan trọng nhất là có 2 phần trứng hấp vẫn nóng hổi…
Đến cả món tráng miệng cũng chuẩn bị đầy đủ. Có vẻ là lo đến việc thời tiết nóng bức, ăn không ngon miệng , nên ngoài cơm ra còn chuẩn bị ít cháo. Trần Bội với Giản Nhân Nhân nhìn nhau, Thẩm Tây Thừa tiên sinh này có phần chu đáo quá mức đó.
Giản Nhân Nhân cùng Trần Bội ngồi xuống, ăn canh trước.
Trần Bội nhất thời tò mò hỏi:
-Với suy nghĩ của Thẩm tiên sinh, anh ta thật sự đồng ý để cho cậu đi phá thai sao?
Trong suy nghĩ của Trần Bội, Giản Nhân Nhân chắc chắn là có ý đi phá thai. Dù sao cô còn trẻ như thế, chỉ mới tốt nghiệp, có rất nhiều kì vọng với tương lai. Căn bản là sẽ không cam tâm tình nguyện bị 1 trói chân bởi một đứa bé.
Giản Nhân Nhân không hiểu tại sao, mặc dù cô với Thẩm Tây Thừa quen biết không lâu, nhưng cô cảm thấy người như anh ta, lời nói ra luôn có thể khiến người ta tin tưởng.
-Chắc là vậy.
Giản Nhân Nhân nhớ đến lịch trình của bản thân, hỏi:
-Bội Bội, ngày mốt tớ có buổi thử vai đúng không?
Trần Bội ừ một tiếng, kinh ngạc hỏi:
- Cậu còn muốn đi thử vai? Tớ nghe nói bọn họ chẳng mấy mà bắt đầu quay đâu.
Nếu Giản Nhân Nhân muốn phá thai, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận 1 tháng, thật sự sẽ không theo kịp. Nếu cô quyết định giữ lại đứa bé, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô tiếp tục công việc.
Bất luận là kết quả như thế nào, cô cũng không theo nổi bộ phim này rồi.
Giản Nhân Nhân gật đầu:
-Phải đi chứ. Bội Bội, cậu nghĩ đi, cơ hội này khó mà có được, trung gian còn có sự sắp xếp của chị Bích Điền. Tớ nghe nói nam chính là Lục Dương Phàm. Chị Bích Điền nói Lục Dương Phàm lựa chọn kịch bản vô cùng kĩ. Bộ phim này nhất định rất hay, tớ không muốn bỏ lỡ. - Cô thoáng ngẩn ra, nhỏ giọng nói. - Dù sao đây cũng là ước mơ của tớ.
Trên những bước đi đầu tiên, không được từ bỏ bất cứ cơ hội nào. Bởi vì không biết đến bao giờ mới có cơ hội tiếp theo .
Trần Bội thở dài 1 tiếng:
-Vậy được rồi. Nhân Nhân, thật ra bây giờ cậu còn rất trẻ, quan trọng là cậu muốn kết quả ra sao, muốn trải qua cuộc sống như thế nào. Chỉ cần thông suốt rồi, cậu tự khắc sẽ biết nên bước tiếp như thế nào thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Giản Nhân Nhân nằm trên giường, nghĩ lại tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay. Cô dùng hai tay đặt lên bụng mình. Cỡ tuổi cô, có thể nghĩ đến việc kết hôn đã không tồi rồi, nói gì tới chuyện sinh con. Đôi lúc nhìn thấy phụ nữ có thai ôm cái bụng lớn, cô nghĩ ngày đó của mình còn xa vời vợi. Bây giờ cơ thể cô đột nhiên có một sinh mệnh bé nhỏ, Giản Nhân Nhân thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô biết, cuối cùng đứa bé này sẽ không được sinh ra.
Nếu nói trong lòng vô cùng đau đớn thì không đến mức đó.Nhưng thương cảm thì vẫn có, còn có một chút sợ hãi mà chỉ bản thân cô mới biết.
Mang thai 10 tháng, sinh nở phải trải qua muôn ngàn đau đớn, và phải có trách nhiệm của người làm mẹ. Giản Nhân Nhân mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy nặng nề tới ngạt thở.
"Nhân Nhân, nếu là cô, cô sẽ làm thế nào?"
"Tôi phải làm sao mới đúng đây?"
-Giám đốc Thẩm, anh có cần đặt vé bây giờ không?- Trợ lí Phương đi vào, cung kính hỏi.
Vốn dĩ ở nước ngoài có một cuộc hội nghị vô cùng quan trọng, cần Thẩm Tây Thừa đến tham dự. Dự định là sáng nay đặt vé, nhưng Thẩm Tây Thừa hoãn lại rồi, không đến sân bay cũng không nói lí do.
Buổi hội nghị này quan trọng đến mức độ nào chứ, quan trọng đến mức chủ tịch Thẩm Thị nhất định phải tham dự. Đây là việc liên quan đến một vài hạng mục quan trọng của nội bộ công ty trong cuối năm nay.
Thẩm Tây Thừa trầm mặc một lúc, anh xem lịch gật đầu nói:
- Đặt đi, sáng sớm ngày mai. Tiện thể giúp tôi đặt vé khứ hồi vào rạng sáng ngày mốt.
Trợ lí Phương có chút ngạc nhiên. Nếu vậy khác nào hội nghị vừa kết thúc đã lập tức quay về? Đến thời gian nghỉ xả hơi cũng không có sao?
Dù Thẩm Tây Thừa nhìn có vẻ trầm ổn nho nhã. Nhưng người trong công ty đều biết, quyết định của anh từ trước đến nay không ai dám xen vào.
Trợi lí Phương tuân lệnh:
-Vâng ạ.
Đang trong lúc quan trọng thế này, Thẩm Tây Thừa không muốn đi. Anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi tìm Giản Nhân Nhân. Nói cho cô ấy biết dù cô ấy có đưa ra quyết định gì, cũng hãy gắng đợi đến khi anh quay về đã, sẽ không quá hai ngày.
Đang đi đến nhà xe thì thấy xe của Tô Vi. Quả nhiên một giây sau, Tô Vi từ chiếc xe việt dã màu đỏ bước xuống.
Tô Vi hôm nay mặc chiếc váy màu đỏ ôm sát, thể hiện rõ đường cong cơ thể. Cô đi đôi giày cao gót, khóe miệng mang nét cười đi về phía anh. Cô đứng trước chỗ anh đỗ xe, nghiêng đầu cười một cái:
-Chiều hôm nay muốn hẹn cậu đi ăn cơm, gọi điện thì không thấy cậu bắt máy.
Thẩm Tây Thừa trả lời ngắn gọn:
- Có việc.
- Ồ, vậy à?!
Thật ra Tô Vi cũng biết Thẩm Tây Thừa không có hứng thú với mình, vừa hay cô cũng thế. Nếu 2 người có thể thỏa thuận được thì sẽ là một việc vô cùng tốt đẹp. Dù sao cha mẹ đã ra lệnh kết hôn gấp rồi, cô năm nay nhất định phải có kết quả.
-Tây Thừa, tôi không muốn vòng vo với cậu nữa. Đề nghị của tôi hôm đó, cậu thấy thế nào?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nhưng không nói gì.
Tô Vi cũng không tức giận, tiếp tục thuyết phục:
-Thực ra cậu sẽ không tìm được ai phù hợp hơn tôi, chúng ta đều hiểu mà. Huống hồ sau này vẫn là việc ai nấy làm, cuộc hôn nhân như vậy lẽ nào không tốt hay sao. Cậu kết hôn cùng tôi, đối với Trầm thị mà nói chỉ có lợi không có hại. Đối với cậu cũng vậy. Tôi chính là đồng minh tốt nhất của cậu. Tây Thừa, tôi thấy chúng ta đều đã bị cha mẹ thúc giục tới mệt mỏi rồi. Dù sao thì cuối cùng cũng phải kết hôn mà, cậu thấy có đúng không?
Thẩm Tây Thừa giơ tay xem đồng hồ.
Bây giờ đã 9h tối, anh đi đến chỗ Giản Nhân Nhân chắc cũng cỡ 10h. Lúc đó có lẽ cô đã nghỉ ngơi rồi, anh không nên đến làm phiền người ta vào lúc muộn như thế.
-Tô Vi, chúng ta không phải là người chung đường. – Thực ra tới tận lúc này Thẩm Tây Thừa vẫn chưa hề thực sự cân nhắc tới đề nghị của Tô Vi. Tôi nghĩ, chúng ta làm bạn thì tốt hơn.
Dù sao cùng là người thành đạt, Tô Vi không để mình thất thố. Biểu cảm của cô vẫn rất thoải mái. Hơn nữa lúc này, cô bị Thẩm Tây Thừa từ chối, chuyện tới ba lần, cô cũng đã hiểu rồi.
Đối với người đàn ông mình yêu sâu nặng cô còn chẳng tới mức sống chết không buông, huống gì với người đàn ông mà một chút tình cảm cũng không có. Tô Vi gật đầu, nói:
-Tây Thừa, có phải cậu đã gặp chuyện gì không? Tôi cứ có cảm giác, lần này đến cả miễn cưỡng tiếp chuyện cậu cũng không muốn. Lẽ nào cậu gặp được người mình thực sự thích rồi?
Cả ngày hôm này Thẩm Tây Thừa đã rất mệt mỏi. Anh mím đôi môi mỏng, nhìn chăm chú vào cô một hồi rồi nói:
- Trực giác của cậu nhạy thật.
-Thật sao?
Tô Vi lấy lại tinh thần trong nháy mắt:
- Không phải chứ, cậu thực sự có người thương, cho nên mới dứt khoát từ chối tôi hả ?
- Không phải.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu. Anh chỉ là gặp phải một việc mà e rằng đến công việc cũng phải đẩy ra sau.
Đương nhiên là sẽ chẳng lòng vòng với Tô Vi làm gì.
Tô Vicó chút thất vọng, có điều hôm nay cũng không phải không có thu hoạch gì. Trước lúc rời đi, cô vẫn không quên nói một câu:
-Bỏ lỡ tôi, nói không chừng cậu sẽ hối hận đó.
Sau này Thẩm Tây Thừa đi đâu tìm người vừa nhạy bén vừa hiểu lý lẽ như cô?
Thẩm Tây Thừa không có bất kỳ biểu cảm nào khác. Anh quay người đi về hướng chiếc xe của mình.
Tô Vi nhún vai, cũng quay về xe, nhanh chóng đi khỏi bãi đỗ xe của Thẩm thị.
Sau khi tắm xong, Giản Nhân Nhân không nhịn được lại dùng điện thoại lên mạng tìm hiểu về việc phá thai và một số việc cần chú ý. Càng xem cô càng thấy da đầu run lên.
Phá thai sẽ làm hại cơ thể, điều này không nói cũng biết. Chỉ là quá trình nạo thai được miêu tả trong đó thật sự làm người ta sợ hãi.
Không phải trên mấy trang quảng cáo thất đức nói sẽ không đau sao, không phải nói chỉ mấy phút là được rồi sao?
Các cô gái trẻ không cẩn thận mà có thai ngoài ý muốn, đều đến các phòng khám nhỏ để phá thai, không phải chưa từng có trường hợp dẫn đến vô sinh. Loại thương tổn này đối với nữ giới mà nói là không thể cứu chữa.
Cô nhớ đến những lời mẹ từng nói với cô. Nếu lúc chưa muốn có con thì nhất định phải có biện pháp tránh thai, bởi vì phá thai rất hại cơ thể. Nếu bắt buộc phải phá thì phải có người đi cùng đến bệnh viện chính quy, sau đó phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô xem trong các bài viết có nói, có người không quan tâm, nhưng đối với đa số phụ nữ mà nói, không chỉ có cơ thể họ chịu thương tổn, mà hơn thế là nỗi đau tinh thần. Dù sao đó cũng là đứa trẻ mang dòng máu của mình.
Thật sự không công bằng, Giản Nhân Nhân nghĩ như vậy. Dựa vào cái gì mà đàn ông không cần phải gánh chịu những hậu quả thế này chứ?
Bọn họ không phải mang nặng đẻ đau 10 tháng. Bây giờ đến phá thai cũng chỉ là đàn bà phụ nữ gánh chịu một mình.
Chẳng trách mẹ cô cứ nhắc nhở mãi, phải tự bảo vệ tốt cho bản thân.
Lúc Giản Nhân Nhân đang bực tức thì điện thoại của cô đổ chuông, số điện thoại lạ. Trực giác cho cô biết là Thẩm Tây Thừa điện đến, cô do dự một chút rồi bắt máy.
-Cô Giản, thật ngại quá, giờ này muộn như vậy còn làm phiền cô.
Thẩm Tây Thừa ngập ngừng nói:
-Sáng sớm này mai tôi phải đi nước ngoài công tác, chiều ngày mốt sẽ quay về. Vì vậy dù cô có đưa ra quyết định gì, thì cũng đợi tôi trở về đã, được chứ?
Anh ta đang lo lắng cô tự đi phá thai sao?
Bây giờ Giản Nhân Nhân nghĩ khác rồi. Nếu cô muốn đi phá thai, đương nhiên cần Thẩm Tây Thừa sắp xếp. Anh ta nhất định sẽ chuẩn bị mọi việc chu đáo hơn cô. Lúc đó này thì cũng chẳng ngại mặt mũi thể diện gì nữa, thân thể cô là quan trọng nhất.
Cô cũng không ngại ngùng gì, mạnh dạn nói:
- Được chứ.
Nghe được hai từ này, Thẩm Tây Thừa cũng yên tâm rồi.
Bây giờ hai người họ nói chuyện với nhau qua điện thoại vẫn còn rất ngượng ngùng. Giản Nhân Nhân nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, gác máy.
Trần Bội hỏi cô, Thẩm Thây Thừa có muốn giữ đứa bé hay không.
Thật ra, Giản Nhân Nhân không hiểu lắm. Chẳng lẽ bởi vì Thẩm Thây Thừa muốn, cô liền suy nghĩ lại? Từ đầu đến cuối, nói câu này nghe có vẻ vô cùng thực tế và tàn nhẫn, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy ý kiến của Thẩm Tây Thừa có gì quá quan trọng với mình.
Đợi Thẩm Thây Thừa quay về, đi phá thai thôi. Nhân lúc thời gian mang thai còn ngắn. Giản Nhân Nhân đã thông suốt rồi. Cô không muốn tiếp tục vì chuyện này mà tự mình giày vò, xoắn quýt lên. Nhắm mắt một lúc, từ từ đi vào giấc mộng. Từ lúc mang thai, nếu nói có triệu chứng gì, thì đó chính là ngủ nhiều hơn, dễ buồn ngủ hơn so với trước đây.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
688 chương
12 chương
73 chương
112 chương
23 chương
40 chương