Ai mà nghĩ được quan hệ giữa Giản Nhân Nhân và Trình Bích Điền lại trở nên tốt như vậy, ai biết được một người tính khí thất thường như Trình Bích Điền lại chủ động giúp Giản Nhân Nhân. Trần Bội tỉ mỉ quan sát Giản Nhân Nhân, chỉ có thể kết luận rằng:  - Trước kia mẹ tớ đã nói chỉ cần nhìn vào khuôn mặt cậu là thấy có phúc rồi, xem ra đúng là thật. Con đường này có quý nhân phù trợ. Nhân Nhân, cậu sau này càng ngày sẽ càng phát đạt đấy! Nghe Trần Bội nói vậy, trong lòng Giản Nhân Nhân cùng ý chí bừng bừng . Cô cứ có cảm giác mình nhất định sẽ tạo ra được kì tích trong làng giải trí này. Đợi khi về đến nhà, Trần Bội mới phát hiện ra bản thân đã sơ suất một chuyện không nhỏ. Cô vội đóng cửa lại rồi hỏi:  - Nhân Nhân, tháng này bà dì đã đến thăm cậu chưa? Tớ nhớ là cậu cuối tháng, bây giờ đã chậm mất một tuần rồi. Giản Nhân Nhân quả thực vẫn chưa nghĩ đến chuyện này. Khoảng thời gian trước khi đóng máy cô gần như ngày nào cũng bận, Trần Bội cũng giúp đi liên hệ các công ty khác. Vì thế cả hai người đều không chú ý rằng kinh nguyệt của Giản Nhân Nhân đã chậm mấy ngày rồi. Trần Bội bỏ dở công việc đang làm, đến bên cạnh Giản Nhân Nhân, vỗ mấy cái vào vai cô :  - Vừa hay mấy ngày này chúng ta được rảnh, mai tớ cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra. Kinh nguyệt đến chậm thế này không thể xem thường được, để bác sĩ khám cho yên tâm, thế nào ? Giản Nhân Nhân đã không còn là cô thiếu nữ không hiểu sự đời nữa, lúc này đây cô đang nghĩ đến chuyện khủng khiếp nhất. Rốt cuộc vòng kinh nguyệt của cô có chuẩn không? Nếu đúng là không chuẩn, nếu như là chu kỳ bị kéo dài, vậy thì thực sự phải ra ngoài đốt pháo hoa ăn mừng. Thế nhưng nếu như là khả năng mà cô đang nghĩ đến vậy, thì đối với cô quả là chuyện kinh thiên động địa. - Sao sắc mặt cậu tệ thế kia, có phải mệt quá không? Cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi, còn lại để tớ sắp xếp cho. Đợi lát nữa tớ gọi cậu dậy ăn cơm. - Trần Bội quả là một người bạn rất chu đáo. - Để tớ đi hầm cho cậu nồi canh, dạo này cậu gầy quá. Giản Nhân Nhân bây giờ cũng không còn tâm trạng làm việc gì nữa. Về đến phòng, cô liền đóng chặt cửa lại, ngón tay hơi run mở điện thoại đến trang mạng, tra thông tin xem dùng biện pháp rồi còn có thể có thai hay không. Trên Baidu nói, xác suất tránh thai khi dùng BCS thông thường là 85%, còn với những người dùng đã được qua quá trình huấn luyện chuyên môn thì xác suất lên đến 98%. Vì vậy có thể nói cho dù có sử dụng đúng cách đi chăng nữa vẫn có khả năng sẽ mang thai, cho dù là xác suất rất nhỏ nhưng cũng vẫn là có khả năng. Trong lúc Trần Bội đang quét dọn vệ sinh, Giản Nhân Nhân nói muốn ra ngoài mua ít đồ. Cô đeo kính râm vào, ra tiệm thuốc mua mấy loại que thử thai về. Xác suất này còn nhỏ hơn cả khả năng cô trúng vé số, chẳng lẽ cô lại không may đến như vậy ? Giản Nhân Nhân khóc không ra nước mắt. Sau khi về đến nhà, nhân lúc Trần Bội ra ngoài mua thức ăn, trong nhà chỉ có mình cô, cô mới lén lút như tên trộm lấy que ra thử. Lúc đợi kết quả hiện lên, cô chắp hai tay vào nhau, thậm chí kéo cả Phật tổ như lai và chúa Jesu ra để cầu nguyện.. Nhất định không thể có thể thai được. Chỉ cần là không có thai, cô sẽ ăn chay cả tháng này, số tiền kiếm được sau này sẽ dành một nửa để hiếu kính với Bồ Tát. Sau này nguyện sẽ thờ thần bái phật, không bỏ sót một ngày nào. Thế nhưng Quan âm Bồ Tát và cả Chúa Jesu nữa đều cho rằng cô chỉ tạm thời cần đến họ nên họ đều không hiển linh, trên mặt que thử thai hiện rõ lên hai vạch. Giản Nhân Nhân suýt nữa thì ngất tại chỗ. Cô thực sự không tin nổi điều xảy ra trước mắt mình, sao có thể thế được? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là đã đeo bao rồi. Người như Thẩm Tây Thừa chắc chắn sẽ không làm đến một nửa rồi mới đeo bao đâu, con người anh ta rất cẩn thận. Nếu đã như thế, vậy tại sao cô vẫn mang thai được ? Ví dụ như Thẩm Tây Thừa không dùng bao vậy thì cô đành chịu, nhưng rõ ràng là anh ta có dùng biện pháp mà. Giờ đây Giản Nhân Nhân chỉ muốn đâm cho mình một dao. Cô không nên sơ suất như vậy, cả hai đều nên có biện pháp. Sau lúc đó cô nên đi mua thuốc tránh thai uống ngay mới phải. Khi Trần Bội quay về, Giản Nhân Nhân đã cất hết tất cả đồ đạc đi. Cô nằm bất động trên giường nhìn trần nhà, có cảm giác muốn chết quách cho rồi. Cô nên làm thế nào đây ? Trần Bội đã gọi đồ ăn bên ngoài, vào phòng Giản Nhân Nhân gọi cô dậy dùng bữa. Giản Nhân Nhân yếu ớt khua tay:  - Hôm nay tớ không muốn ăn cơm, chỉ muốn ngủ thôi. Trần Bội tưởng là cô ốm, liền bật đèn ngủ đầu giường lên, lo lắng hỏi:  - Nhân Nhân, cậu làm sao vậy ? Khoé mắt Giản Nhân Nhân đỏ hoe, cô không biết nên giải quyết việc này thế nào. Trần Bội lúc này là người bạn thân nhất của cô, cô chỉ có thể nói cho cô ấy nghe thôi. - Bội Bội, tớ...hình như tớ có thai rồi. Nói xong câu này cô lại nằm lại trên giường, hai mắt đờ đẫn:  - Sao tớ lại đen đủi như vậy chứ ! Có người thì cố gắng hết sức để mang thai nhưng vẫn phí công, còn cô thì dùng cả biện pháp an toàn thì lại vẫn dính. Cô thực sự không hiểu tại sao cái xác suất nhỏ xíu này lại rơi đúng vào người cô chứ ? Lúc mới nghe Trần Bội cũng chưa kịp có phản ứng gì, ngây người ra mất một hồi, sau đó mới lắp ba lắp bắp nói :  - Gì, gì, gì cơ ? - Có thai ? Giản Nhân Nhân mở ngăn kéo đầu giường ra, trong đó có mấy que thử thai đã hiện ra kết quả - Cậu xem, chẳng lẽ là tất cả đều nhầm à ? Những chuyện xảy ra gần đây với cô quả thực là rất li kì. Đầu tiên là biến thành một người khác không nói, lại còn gặp phải những chuyện này. Đúng vào lúc cô gần như quên đi thì lại có thai, tại sao lại như vậy? Dựa vào đâu mà như vậy ? Trước giờ cô chưa từng hại ai, lần sát sinh lớn nhất trong đời cũng chỉ là vô ý giẫm chết một con sâu và cố ý đập chết một con muỗi. Vậy tại sao đời lại bắt cô phải chịu những chuyện khủng khiếp này ? Giản Nhân Nhân ngồi dậy, ôm hai đầu gối nhìn Trần Bội, giọng yếu ớt nói: - Cậu nói xem bây giờ tớ phải làm thế nào ? Trần Bột nuốt nước bọt, hỏi một cách khó khăn:  - Nếu như cậu thực sự có thai rồi, vậy bố đứa bé là ai ? Trần Bội đang vắt óc suy nghĩ xem có phải trước khi đến Đế Đô, Giản Nhân Nhân có qua lại với người đàn ông nào không. Và người đó là ai mới được? Đương nhiên cách giải quyết của cô là nhân lúc mọi người chưa ai biết chuyện, cái bụng của Nhân Nhân chưa to ra, thì bỏ đứa bé đi. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Nhân Nhân. Cô cũng không biết bạn trai của Nhân Nhân là ai, nhưng có lẽ là đã chia tay rồi. Nếu không cô đến Đế Đô đã hai tháng rồi, sao không lần nào thấy Nhân Nhân liên hệ với ai khác giới? Một khi xác định bước chân với giới giải trí, vậy thì làm mẹ đơn thân chính là tự tìm cái chết. Trong lúc Trần Bội còn đang nghĩ sẽ đến bệnh viện nào mà thần không biết quỷ không hay để giải quyết, Giản Nhân Nhân úp mặt vào đầu gối, giọng buồn buồn nói : - Thẩm Tây Thừa. Trần Bội vô cùng sửng sốt, cô nắm lấy vai Nhân Nhân kích động tra hỏi: - Cái gì? Thẩm tiên sinh? Nhưng cậu đã nói anh ta có dùng biện pháp còn gì ? Cô có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra đứa bé này là của Thẩm Tây Thừa… Nếu như là con của Thẩm Tây Thừa, vậy thì cô không dám có ý định gì với đứa bé nữa. Nếu không đến lúc đó Thẩm Tây Thừa cho dù có bỏ qua cho Nhân Nhân nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Giản Nhân Nhân khóc không ra nước mắt:  - Tớ cũng không biết nữa. Rõ ràng là đeo bao mà, sao có thể mang thai được chứ! Đứa bé này rõ ràng là của Thẩm Tây Thừa rồi. Trước buổi tối hôm đó, cậu ấy không có hành vi thân mật với bất cứ ai, điểm này cô rất rõ. Vậy thì trước mắt cậu ta chỉ có quan hệ với Thẩm Tây Thừa, không phải con anh ta thì con ai ? Trần Bội cũng như mất hết hồn vía ngồi ở một bên giường, quay lưng về phía Nhân Nhân. Trước giờ cô luôn cho rằng đầu óc mình hữu dụng lắm, sao bây giờ lại rối như tơ vò thế này ? - Nhân Nhân, cậu định thế nào? Rất lâu sau đó, trời cũng đã tối hẳn, Trần Bội mới bình tĩnh lại hỏi cô. Giản Nhân Nhân nghĩ đi nghĩ lại, cô còn không dám sờ cả vào bụng, nói: - Còn làm thế nào được nữa, chỉ có hai cách : một là sinh đứa bé ra, hai là bỏ nó đi. Bị người ta bỏ thuốc, xông vào nhầm phòng Thẩm Tây Thừa, xảy ra tình một đêm, kết quả là có thai với anh ta. Nghĩ kiểu gì cũng thấy thật cẩu huyết mà. Cô bị cái mớ cẩu huyết này dìm cho sắp chết luôn rồi. Nhưng ít ra vẫn còn có hai sự lựa chọn, một là lén bỏ đứa bé đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Cách còn lại là sinh đứa bé ra. Vấn đề là, cô có dũng khí để làm mẹ đơn thân không? Còn nữa, một khi sinh đứa trẻ ra rồi, e là cô và Thẩm Tây Thừa sẽ còn còn phải dây dưa với nhau. - Nhân Nhân, cậu có muốn nghe tớ phân tích không? Trần Bội quay người lại, nhìn thẳng vào Giản Nhân Nhân hỏi. Giản Nhân Nhân gật đầu đáp:  - Cậu nói đi. - Nhân Nhân, bây giờ hai chúng ta đang sống dựa vào nhau, gọi là sống chết có nhau cũng không quá. Trước đây mối quan hệ của chúng ta vốn đã tốt, tớ dám thề với trời đất là tớ thật tâm coi cậu là bạn. Nhưng lần này tớ không dám quyết định thay cậu, thậm chí tớ còn mong là mình chưa hề biết chuyện này. Nếu như cậu quyết định bỏ đứa bé đi. Nếu không đi cùng cậu thì tớ không an tâm. Ví dụ như cậu xảy ra chuyện gì, tớ không biết phải làm sao đối diện với bố mẹ cậu. Nhưng nếu tớ đi cùng cậu, có một ngày Thẩm tiên sinh biết được, anh ta sẽ bỏ qua cho cậu, nhưng cả anh ta và Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho tớ đâu. Tớ không gánh nổi hậu quả đó. Vì thế mà Nhân Nhân à, tớ cũng không biết nếu cậu bỏ đứa bé này đi, tớ sẽ phải làm gì nữa. Người không vì mình trời tru đất diệt, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến Trần Bội. Nếu như thực sự vì cô mà Trần Bội gặp phải tai hoạ vậy thì là cô có lỗi với cậu ấy. Giản Nhân Nhân hiểu được điều đó. - Cậu nói tiếp đi. Trần Bội thấy Giản Nhân Nhân không tức giận gì mới có dũng khí nói tiếp:  - Nhân Nhân, theo như tớ được biết. Thẩm tiên sinh vẫn chưa kết hôn, hiện tại có lẽ là cũng chưa có bạn gái. Nếu như anh ta biết là cậu có thai rồi, cũng chỉ xảy ra ba khả năng này: Thứ nhất, anh ta sẽ để cậu bỏ đứa bé đi, sau đó sẽ cho cậu một khoản tiền gọi là bù đắp. Số tiền này chắc chắn sẽ nhiều đến mức cả đời này cậu tiêu không hết. Hai là anh ta sẽ để cậu sinh đứa bé ra, cũng sẽ cho cậu một số tiền lớn. Nhưng sau khi cậu sinh, cậu sẽ không còn bất kì quan hệ gì với nó nữa. Cậu không được nhận mặt con, thậm chí sau này còn không được gặp lại nó nữa. Sắc mặt Giản Nhân Nhân vẫn vậy, không hề suy chuyển tí nào. Cô gật đầu mấy cái xong lại hỏi:  - Vậy khả năng thứ ba có phải là Thẩm Tây Thừa sẽ cưới tớ, để tớ sinh đứa bé này ra không? Cậu không cần phải nói, tớ hiểu là khả năng này vô cùng thấp, gần như là không thể. Trần Bội ừm một tiếng:  - Đúng vậy, Thẩm gia có tiền có thế, không phải là nơi loại người như chúng ta có thể trèo cao được. Cho dù là cậu có mang thai đi chăng nữa, họ cũng sẽ không để cậu bước chân vào cửa đâu.