Xuyên Không Thành Bích Dao, Nối Tiếp Duyên Với Quỷ Lệ
Chương 8 : Quỷ Lệ, đừng đi
Giờ thì hay rồi, còn mỗi mình nàng, nàng nên là gì đây?
"A đúng rồi, trong tiểu thuyết là Quỷ Lệ tự tỉnh lại sau tiếng gọi của Bích Dao, nhưng giờ Bích Dao đang ở đây mà? Thôi được rồi, để nàng gọi hắn"
- Tiểu Phàm! Tỉnh lại đi, Tiểu Phàm! Trương Tiểu Phàm?
Quỷ Lệ vẫn bị trói ở đó khuôn mặt không có chút biểu cảm, có phải nàng gọi không đủ thành ý không?
Nàng phân vân ghé sát mặt hắn nhìn gọi lại:
- Tiểu Phàm? Tiểu Phàm?
Đột nhiên hắn mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí khiến nàng hơi hoảng sợ. Một lúc sau ánh mắt hắn đen trở lại. Hắn nhìn nàng với ánh mắt suy tư một lúc rồi nói:
- Quay mặt đi.
Quay mặt đi? Để làm gì?
- Ờ
Dù không hiểu gì nàng cũng quay mặt sang chỗ khác, chợt nghe tiếng rơi lả tả của cành cây khô bị gãy. Quỷ Lệ dùng thiêu hỏa côn đánh một tia sáng đỏ vào rễ cây, rễ cây lập tức lùi lại. Lúc này Dã Cẩu với Lục Tuyết Kì đều đã tỉnh lại, Quỷ Lệ thi pháp đánh rễ cây cứu họ ra.
Rễ cây chưa chịu buông tha, vẫn tiến tới phía nàng. Quỷ Lệ một tay kéo nàng lại chỗ hắn một tay đánh lùi rễ cây. Hắn quay sang hỏi nàng:
- Không sao chứ?
Tiểu Nhã ngây người chỉ khẽ lắc đầu.
Lục Tuyết Kì nhìn Quỷ Lệ đầy ẩn ý. Mười năm không gặp, nữ tử bạch y vẫn luôn nghe ngóng tình hình của hắn, vẫn luôn tương tư.
"Hắn vậy mà không quan tâm Tuyết Kì thân yêu lại chỉ để ý đến nàng?"
Dã Cẩu thấy Quỷ Lệ gần nàng như vậy cũng không thuận ý hắn. Chẳng lẽ đợi chờ mệt mỏi quá khiến Quỷ Lệ chán Bích Dao từ lâu?
Quỷ Lê lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của mỗi người:
- Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta đi thôi.
Sau đó bốn người cùng nhau chạy vào bảo tàng của thiên đế bảo khố. Ở đây sáng rực ánh vàng, một giọt nước trong suốt lơ lửng giữa không trung. Quỷ Lệ như bị hút hồn nhanh chóng bước lên phía trước.
"Đây.... đây là nước giả có kịch độc."
Nàng biết nàng gọi hắn tỉnh lại quá sớm nên lão già của vạn độc môn chưa đến cướp giọt nước giả này.
Tiểu Nhã chạy đến cản đường Quỷ Lệ:
- Không được đi, đó là giả
Dã Cẩu lên tiếng:
- Cô.... cô.....
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Quỷ Lệ ngắt lời:
- Cô nói cô đến không vì thiên thư cũng không vì nước thần vậy thì đừng cản ta.
Lục Tuyết Kì lúc này cũng không do dự rút kiếm ra:
- Lời của cô ta đệ cũng tin được sao. Những người đến đây đều muốn hai thứ này, cô ta chắc chắn đến đây cũng vì hai thứ này.
- Ta không giải thích với các người,nhưng lời ta nói là thật, các người....
- Tránh ra!
Nàng chưa nói hết câu đã bị Quỷ Lệ lạnh lùng lên tiếng ngắt lời. Lục Tuyết Kì lại đang cầm kiếm chém về phía nàng. Nàng đánh nhau với Lục Tuyết Kì. Quỷ Lệ chạy nhanh tới bên giọt nước. Tiểu Nhã chạy đến bên Dã Cẩu rút thanh kiếm trong tay hắn phi tới chỗ giọt nước. Quỷ Lệ dùng thiêu hỏa côn hất tung thanh kiếm sang bên. Đúng lúc này lão già của Vạn Độc Môn vừa hay đến, hắn vượt mặt Quỷ Lệ bay đến bên giọt nước. Thiên gia thần kiếm của Lục Tuyết Kì cũng kề lên cổ nàng. lão già Vạn độc môn cướp được nước thần giả liền bị độc xâm nhập kêu hét thất thanh.
Lúc này tất cả các phái đều đã hội tụ đầy đủ ở đây, ai ai cũng vừa mừng vừa lo.
Quả nhiên, muốn lấy được thiên thư và nước thần cần vật tế. Lúc này giọt nước thần thật sự bay lên trong không trung, không đứng im tại chỗ nữa. Quỷ Lệ bay đến định lấy giọt nước nhưng không bắt kịp. Tiểu Nhã nhân lúc Lục Tuyết Kì không chuẩn bị liền đánh nàng ta một chưởng rồi cũng bay đến giúp hắn một tay. Tiểu Hôi không biết từ lúc nào cũng nhảy tới.
Giọt nước thần không di chuyển nữa mà dừng lại rơi xuống. Quỷ Lệ vội nói:
- Tiểu Hôi, nước thần!
Tiểu Hôi cũng không cầm được, thân khỉ nhỏ bé liền rơi xuống. Cuối cùng nước thần về tay nàng, nàng nắm được nó. Nàng vui mừng quay lại đưa nó cho Quỷ Lệ:
- Tiểu Phàm, ta lấy được rồi!
Nàng không hiểu, vì sao nàng lại gọi hắn là Tiểu Phàm. Trong tiềm thức, nàng phủ nhận
"Không, là Bích Dao gọi hắn, muốn giúp hắn, không phải ta"
Quỷ Lệ thẫn thờ nhìn nàng, vẻ mặt không dấu được vẻ ngạc nhiên. Giống, nàng ấy rất giống Bích Dao của hắn.
Không chỉ Quỷ Lệ, Lâm Kinh Vũ và Tần Vô Viêm cũng không dấu nổi vẻ ngạc nhiên. Trên đời lại có người giống nhau như thế ư?
Lúc này ánh sáng màu vàng chói mắt xuất hiện quẩn quanh bảo tàng. Yến Tuân nhân lúc không ai để ý nhanh tay thu thiên thư vào Huyền hỏa giám rồi nhanh chóng rời khỏi. Trời đất rung chuyển, nơi này sắp sập.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
37 chương
120 chương
24 chương
45 chương
13 chương
186 chương