Sở Cửu Khuynh bỏ tập tấu chương trên tay xuống, đứng dậy tiến về phía nàng. "Nàng mới vừa tỉnh dậy đã chạy loạn rồi sao?" "Thần thiếp..." Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đình Nguyệt Hy ngươi phải thật bình tĩnh! Hắn cũng không có ăn thịt ngươi, ngươi có gì mà phải sợ? "Nàng hình như vẫn còn chưa được khỏe đâu." Sở Cửu Khuynh nâng mặt nàng lên, mắt đẹp chăm chú quan sát nàng, thích thú đùa giỡn, "Mặt vẫn còn rất đỏ đây." "Thần thiếp..." Mặt nàng sớm đã đỏ tới tận mang tai luôn rồi, "Thần thiếp...!chỉ muốn mang điểm tâm...!đến cho Bệ hạ!" Tại sao nàng lại đỏ mặt? Ăn nói bình thường một chút cũng không được sao? Đình Nguyệt Hy, mỗi lần ngươi chạm mặt Thiên hoàng thì ngay cả một chút tiền đồ ngươi cũng không giữ nổi a!!! Bỗng dưng, Sở Cửu Khuynh đem nàng kéo vào trong ngực, tay giữ chặt lấy eo Đình Nguyệt Hy, không nói không rằng trực tiếp phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn. Đình Nguyệt Hy nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hai mắt trừng lớn, không biết làm sao, cũng không biết phản ứng thế nào, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, một cỗ nhiệt khí từ mặt dâng lên, mỗi lúc càng một nóng, mỗi lúc càng bức bách nàng hơn. Miệng lưỡi quấn quýt một lúc, Sở Cửu Khuynh mới hài lòng buông tha cho đôi môi đã bị dày vò đến mức sưng lên của nàng. Đình Nguyệt Hy có cảm giác đứng không vững trên mặt đất, thân thể chao đảo giống như không còn sức lực, ngã hẳn vào lồng ngực rắn chắc của đối phương, hai má đỏ lựng, từng đợt thở dốc nặng nề, ngay cả thực hạp trên tay cũng không cầm nổi nữa, nếu như không có hắn nhanh tay bắt lại, ắt hẳn sẽ rơi xuống đất. Sau khi điều chỉnh lại nhịp tim ổn định, Đình Nguyệt Hy mới nhanh chân thối lui về sau hai bước, rời khỏi vòng tay của hắn, ánh mắt mang theo một tia khiếp sợ nhìn đối phương. Đây là nụ hôn đầu của nàng a!!!1 Thế nhưng lại bị hắn nhẫn tâm cướp mất rồi!!! Càng nghĩ càng thấy tức giận, sự uất ức pha lẫn thẹn thùng khiến cho gương mặt kiều diễm xinh đẹp của nàng giống như bị lửa thiêu đốt, hai lỗ tai đều đỏ ửng, "Bệ hạ...!thần thiếp...!người làm như vậy...!là trái với cung quy..." Lần nữa lại kéo nàng ôm vào trong lòng, ở bên tai nhỏ giọng thì thầm, "Trẫm, chính là cung quy của nàng." Đình Nguyệt Hy mỗi lúc càng cúi thấp đầu hơn, nàng trước giờ không hề biết hắn lại bá đạo đến mức này...! "Ngượng ngùng sao?" Sở Cửu Khuynh làm như đã thưởng thức đủ sự xấu hổ e lệ của nàng, cười khẽ một tiếng, bất chợt lại cảm thấy trêu chọc nàng cũng không tệ. Đình Nguyệt Hy cúi đầu càng lúc càng thấp, vội vàng lắc đầu nói: "Thần thiếp...!không có..." Hai tay chắn trước ngực hắn cũng run lên không ít. Sở Cửu Khuynh làm sao không nhận ra nàng đang ngượng ngùng kia chứ? "Hiền Quý nhân nói chuyện tại sao lại không nhìn trẫm? Chẳng lẽ diện mạo của trẫm rất khó coi?" Sở Cửu Khuynh giống như cảm thấy nghiện với việc trêu chọc Đình Nguyệt Hy, nhìn da thịt dưới cổ nàng có một mảng hồng nhàn nhạt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. "Không...!không phải!" Đình Nguyệt Hy không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, dung nhan kinh diễm xinh đẹp tựa ánh bình minh. Đôi ngọc lục bảo như bị bao phủ một tầng sương mờ, lại nhẹ nhàng lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng ủy khuất cực điểm, nhưng rõ ràng khi lọt vào mắt hắn, tất cả biểu hiện của nàng đều tạo thành một tầng quyến rũ không cách nào có thể cưỡng lại được. "Khởi bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương xin được yết kiến người!" Giọng nói uy nghiêm của Vu Tả ở ngoài cửa truyền đến, phá tan bầu không khí quỷ dị trong Ngự Thư phòng. "Bệ hạ..." Nàng khẽ vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng đáng tiếc sức lực của nàng không đủ, đành bất lực nói: "Bệ hạ...!người không thể để Hoàng hậu nương nương chờ lâu như vậy..." Cho nên có thể buông nàng ra có được hay không? Sở Cửu Khuynh có chút luyến tiếc, nhưng rốt cuộc vẫn là buông nàng ra, lạnh giọng hướng phía cửa nói, "Cho Hoàng hậu vào!" Sau đó lại đối nàng cười nhẹ: "Mau trở về Đào Viên điện của nàng đi, tối nay trẫm sẽ lại đến chỗ nàng." Đình Nguyệt Hy sau khi hành lễ xong, lập tức chạy ra ngoài, dường như tất cả máu đều đã tích tụ hết lên trên mặt của nàng. Vừa đến cửa, nàng đã chạm phải Hoàng hậu đang ở phía đối diện đi đến, vội vàng hành lễ, "Thần thiếp xin tham khiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!" "Hiền Quý nhân?" Đáy mắt Yến Tri Diệu xẹt qua một tia nghi hoặc, nàng ta nhìn gương mặt nàng vẫn còn phủ một tầng mây hồng, không khỏi có chút suy tư, nhưng nghĩ đến việc mình sắp bàn với Sở Cửu Khuynh, nàng ta chỉ cười nhẹ nói: "Hiền Quý nhân muội muội không cần đa lễ, thân thể muội mới hồi phục, mau chóng trở về điện của mình nghỉ ngơi đi." "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!" Đình Nguyệt Hy đợi Yến Tri Diệu vào trong ngự thư phòng rồi mới đứng dậy rời đi. Trong lòng thầm đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra thăm hỏi một lượt. Yến Tri Diệu tiến vào trong Ngự Thư phòng, mỗi động tác đều mang đến một tầng đoan trang quy củ, "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!" Sở Cửu Khuynh đặt thực hạp lên bàn, đến nhìn cũng không nhìn đến Yến Tri Diệu một cái, "Hoàng hậu có chuyện gì cần thương lượng với trẫm sao?" Lạnh nhạt, xa cách, từ khi nào Sở Cửu Khuynh lại trở nên như vậy? Yến Tri Diệu cắn môi, rốt cuộc cũng đem ý định của mình nói ra: "Bệ hạ, còn chưa đến một tháng nữa là đến đại thọ của mẫu hậu rồi, thần thiếp muốn đến bàn chuyện này với người, xem yến tiệc lần này cần tổ chức bao nhiêu long trọng?" "Chẳng phải mỗi năm cứ như vậy tiến hành? Sao năm nay Hoàng hậu lại đột nhiên hỏi trẫm?" Hắn khẽ liếc nhìn Yến Tri Diệu một cái, sau đó thư thả ngồi xuống ghế, tiếp tục xem tập tấu chương còn đang dang dở, "Với lại, Hoàng hậu nên bàn chuyện này với mẫu hậu mới phải, trẫm công sự bận rộn, không muốn quản thêm." Thái hậu là mẫu hậu của hắn, đương nhiên hắn muốn cho bà một tiệc đại thọ thật long trọng, nhưng khi nhìn đến Yến Tri Diệu, hắn chỉ muốn nàng ta tức khắc rời khỏi Ngự Thư phòng của hắn! Hậu cung của hắn đến nay cũng đã lập được tám năm, nhưng phi tần mang thai long tự chỉ đếm trên đầu ngón tay, ám vệ của hắn tra ra được, chuyện này có sự nhúng tay của Hoàng hậu. Chỉ là nàng ta che giấu quá mức kĩ lưỡng dưới bộ mặt nhân từ đức độ đó mà thôi. Thử hỏi hắn làm sao có thể đối nàng ta sủng ái như trước? Căn bản là không thể nào, tâm hắn thật sự đã nguội lạnh rồi. Yến Tri Diệu nhu hòa nói: "Bệ hạ, thần thiếp vốn đã hỏi qua ý kiến của mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lại chỉ muốn làm thật đơn giản để tiết kiệm, thần thiếp thiết nghĩ như thế có chút không thỏa đáng với người." "Chuyện này trẫm sẽ bàn lại với mẫu hậu." Đôi mắt sắc lạnh ngước lên nhìn Yến Tri Diệu, ngay cả một tia độ ấm cũng không có, "Nếu không còn chuyện gì nữa, nàng có thể trở về Phượng Nghi cung rồi." Yến Tri Diệu nghe hắn lạnh nhạt như vậy, lòng đau như cắt, vội vàng quỳ hẳn xuống đất, lệ châu chan khắp mặt: "Bệ hạ, nếu thần thiếp làm sai ở đâu, thì xin người hãy nói rõ cho thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ sửa, chứ người đừng đối thần thiếp lạnh nhạt như vậy, Bệ hạ!" "Hoàng hậu hỏi trẫm vì sao lạnh nhạt?" Hắn cười khẩy, nói: "Vậy thì Hoàng hậu phải tự hỏi lại chính mình xem, nàng làm ra những hành động gì sau lưng trẫm, chẳng lẽ trẫm không hay không biết một chút gì hay sao?" "Bệ hạ..." Đôi mắt Yến Tri Diệu trừng lớn, khó khăn nói: "Thần thiếp...!không hiểu...!Bệ hạ đang muốn nói đến chuyện gì..." "Chuyện trẫm nói, trong lòng nàng ắt hẳn đã có lời giải đáp." Sở Cửu Khuynh cười lạnh, "Trẫm công sự bề bộn, Hoàng hậu nên về đi." "Vậy...!thần thiếp xin phép cáo lui..." Yến Tri Diệu run rẩy nói, ngay cả tự mình đứng lên cũng không được, phải để cho Lãng Nhạ đỡ lấy nàng ta. Đôi chân Hoàng hậu bước đi chệch choạng xuýt nữa thì ngã, nỗi lo sợ lấp đầy tâm trí. "Bệ hạ...!Bệ hạ thế nhưng tất cả đều biết..." Hậu vị này không biết nàng ta còn giữ được bao lâu đây? Hết chương 58..