Đình Nguyệt Hy thay xong thập nhị y, liền đến Hoa viên ngắm hoa thưởng trà.
Tiết trời đã vào xuân, những vạt nắng vàng dịu nhẹ mơn trớn trên làn da bạch ngọc của nàng, muốn có bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu.
Lại nghĩ đến việc đêm qua nàng lại hớt tay trên của Hoàng hậu, xem ra ắt hẳn đã truyền khắp hậu cung rồi.
"Chủ tử, nô tỳ có chuyện cần nói với người." Tiêu Dương Như đặt đến trước mặt nàng một dĩa bánh hạnh đào.
Đình Nguyệt Hy nhấp một ngụm trà, tay khẽ vân vê tách trà bằng sứ trên tay, cười nói: "Nói đi, ta đang lắng nghe đây."
"Chuyện này có liên quan đến cung nữ tối qua!" Tiêu Dương Như đối nàng nghiêm túc nói: "Hôm qua, khi nô tỳ đang giúp chủ tử tắm rửa, Nhất Dĩnh vừa nhìn thấy thân thể của người xong, nô tỳ phát hiện ra đáy mắt của nàng ta ẩn hiện nét ghen tỵ."
"Ha...!lại có chuyện thế này sao?" Đình Nguyệt Hy ăn một ít bánh, hương thơm ngọt ngào hòa quyện với vị sữa béo ngậy như kích thích mọi giác quan của nàng, "Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương."
Tiêu Dương Như ngờ vực hỏi: "Chủ tử, người lại muốn làm gì?"
"Nếu như Nhất Dĩnh là cung nữ của một vị phi tần nào đó có phân vị cao cử đến đây, đương nhiên sẽ có lúc nàng ta phải ra khỏi Vạn Hoa cung để gặp đối phương." Sakura nói, nhẹ tênh: "Thân thủ của Bang Dạ cũng không tệ, ngươi phái hắn đi theo dõi Nhất Dĩnh, có điều gì bất thường lập tức báo lại cho ta."1
"Nô tỳ rõ rồi."
Quả đúng như ý nghĩ của Đình Nguyệt Hy buổi tối ngày hôm nay, trùng hợp thay lại là ngày Nhất Dĩnh ra khỏi Vạn Hoa cung với bộ dáng lấm la lấm lét.
"Vy tỷ, chủ tử muốn ta làm gì tiếp theo?"Nhất Dĩnh bộ dạng nhất mực giống một con chó vẫy đuôi.
Cung nữ tên Dụ Vy kia cười lạnh một tiếng, đưa đến cho Seiko một gói giấy hình vuông màu nâu vàng, "Lan Tiệp dư muốn Hiền Thường tại ngay trong đêm nay chết bất đắc kì tử!" Sau lại liếc nhìn sang Dụ Vy, "Ngươi biết phải làm gì rồi đó!"
Nói xong, nàng ta quay gót rời đi.
Việc hạ độc chủ tử trong cung không phải là chuyện hiếm có khó tìm trong cung, chỉ cần có thù lao xứng đáng, đám cung nhân này đều sẵn sàng nhẫn tâm ra tay, một chút nhân từ cũng không có.
Bang Dạ ở trên cành cây nhíu chặt mày anh tuấn, Nhất Dĩnh này quả nhiên gan cũng thật lớn!
Nghĩ xong, hắn tức tốc trở về Vạn Hoa cung báo cáo tin tức không mấy hay ho này cho Đình Nguyệt Hy.
...!
Trúc Đào cung.
"Dụ Vy, việc ta dặn dò, ngươi đã làm xong chưa?" Lan Tiệp dư thư thả hái một nhành hoa mẫu đơn cắm vào trong bình men sứ họa tiết chim muông sinh động, nhẹ giọng hỏi Dụ Vy đứng cạnh bên.
Dụ Vy cười đáp: "Chủ tử, việc người căn dặn nô tỳ đã giao phó xong cho Nhất Dĩnh.
Nhưng nô tỳ không hiểu, vì sao chủ tử lại muốn độc chết Hiền Thường tại?" Như vậy chẳng phải quá mức lộ liễu hay sao?
Đáy mắt Lan Tiệp dư ẩn hiện tia lạnh lẽo, "Trước khi Đình Nguyệt Hy được sắc phong, ta chính là người được Bệ hạ ân sủng nhất, chỉ xếp sau Hoàng hậu cùng Mai Quý phi.
Nhưng từ khi nàng ta đến đây, Bệ hạ không chỉ ban cho nàng ta những long ân lớn lao, mà trong lúc thả đèn Khổng Minh còn nhìn ả ta với ánh mắt ôn nhu cực điểm! Hỏi sao ta lại không hận?"
"Nhưng chủ tử, nếu như để cho Hoàng hậu nương nương phát hiện ra, người sẽ bị đày vào lãnh cung đó!" Mưu sát phi tử, đây chính là đại tội không thể dung thứ!
"Bột phấn không mùi không vị, một khi trộn chung với thức ăn, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không phân biệt ra được!"
Nhưng đáng tiếc cho Lan Tiệp dư, người bên cạnh Đình Nguyệt Hy và ngay chính bản thân nàng đều biết y thuật.
Chưa kể đến, lúc này Đình Nguyệt Hy còn mời Tống thái y đến tận Đào Viên điện của nàng.
Tống Thái y uống một ngụm trà đào thơm ngát, trong lòng lại tấm tắc khen: Quả nhiên tay nghề của tiểu nha đầu này vẫn là tuyệt hảo nhất!
"Sư phụ, người nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?" Đình Nguyệt Hy chợt hỏi ngài.
"Phải đó ngoại công, chủ tử của con đang đứng trước nguy cơ trùng trùng, ngoại công còn an nhiên thưởng trà như vậy!" Tiêu Dương Như đã gấp đến độ tay chân luống cuống lên hết cả rồi.
"Có gì phải lo lắng?" Ngài cười nói: "Quỳnh Nhi, chẳng phải ngoại công đã cho con một ít thuốc giải hay sao?"
Tiêu Dương Như ( từ bây giờ mình sẽ đổi thành Tống Như Quỳnh nhé) bĩu môi nói: "Ngoại công, thuốc giải người cho con cũng chỉ có hai viên, sớm đã dùng hết rồi!"
"Tiểu nha đầu không biết tiết kiệm!" Tống Thái y gõ vào đầu Tống Như Quỳnh một cái, sau đó lại lấy từ trong hòm thuốc ra một viên thuốc màu với màu sắc rất lạ, tựa như hình bát quái đặt vào trong lòng bàn tay của Đình Nguyệt Hy, "Đây chính là thứ thuốc giải bách độc, lão phu đã dùng cả đời để nghiên cứu cho nên rất trân quý."
"Đa tạ sư phụ!" Đình Nguyệt Hy mỉm cười nhận lấy, nghĩ nghĩ một chút lại xòe tay ra, "Sư phụ cho con xin thêm một viên nữa!"
"Để làm gì?" Tống Thái y cầm thấy túi gấm, nghi hoặc nhìn Đình Nguyệt Hy.
"Đồ tốt như vậy, con đương nhiên phải xin thêm một viên dự phòng rồi!" Nàng tinh nghịch nháy mắt: "Nhưng nếu sư phụ thương con, cho con cả túi thì càng tốt!"
Tống Như Quỳnh ở một bên che miệng cười cười, ngoại công của nàng rất hiếm khi rơi vào tình cảnh này a!
"Lão phu vốn chỉ luyện được có bảy viên!" Tống Thái y nhất quyết không chấp thuận, "Nay trong túi gấm này chỉ còn lại có ba viên, con cần gì phải xin nhiều thuốc như vậy?"
"Con đương nhiên sẽ có chủ ý của mình mà!" Đình Nguyệt Hy cười nói: "Con chỉ xin sư phụ một viên, từ đây về sau tuyệt đối không xin thêm nữa!"
Tống Thái y thở dài, đặt vào trong lòng bàn tay nàng một viên thuốc nữa, "Lão phu mong con sẽ sử dụng nó thật tốt!"
"Đa tạ sư phụ."
Tống Như Quỳnh lắc lắc ống tay áo của Tống Thái y, dẩu môi đáng yêu nhìn: "Ngoại công! Ngoại công thật thiên vị, con là ngoại tôn nhi nữ của người, người lại không chịu cho con!"
"Tiểu nha đầu, ở lại chăm sóc cho Hiền Thường tại thật tốt, ta trở về Thái Y viện đây."Tống Thái y đối Đình Nguyệt Hy dặn dò, sau lại chắp tay đối Đình Nguyệt Hy hành lễ, "Lão thần thần xin phép cáo lui."
Đợi Tống thái y khuất bóng rồi, Tống Như Quỳnh mới đưa cho Đình Nguyệt Hy một viên thuốc nhỏ màu đỏ tươi: "Chủ tử, đây chính là thuốc giúp người giả thành trúng độc và hôn mê sâu, lại còn có tác dụng thốc nôn ra máu, trong khi dùng bữa người hãy uống nó, tên Văn Dạ Vãng ngu ngốc kia tuyệt đối sẽ không nhận ra!"
Đình Nguyệt Hy uống thuốc giải xong, liền nhận lấy viên thuốc trên tay Tống Như Quỳnh, trên môi ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Cơm tối rốt cuộc cũng dâng lên, người dọn ra cho nàng thế nhưng lại chính là Nhất Dĩnh.
Đình Nguyệt Hy còn chưa kịp động đũa thì Sở Cửu Khuynh đã đến chỗ nàng rồi.
Đình Nguyệt Hy vội đứng dậy: "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!"
Thầm nói tại sao không có ai thông truyền cho nàng một tiếng?
"Không cần đa lễ." Sở Cửu Khuynh nói xong, thư thả ngồi xuống ghế, sau lại bồi thêm một câu: "Trẫm đến cùng nàng dùng bữa."
Đình Nguyệt Hy tròn mắt, thôi xong rồi, thức ăn kia chắc chắn là có độc!
Nàng cố gắng điều chỉnh tâm tình lại bình thường nhất, ngồi xuống ghế, Tống Như Quỳnh lại dâng lên bát đũa cho hắn.
Suy nghĩ một chút, nếu hắn trúng độc chết ở đây, thì nàng cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
Vu Tả theo thông lệ tiến đến kiểm tra qua, thấy ngân châm không đổi màu mới đối Sở Cửu Khuynh gật đầu một cái.
Đình Nguyệt Hy hơi nhíu mày, loại độc này đúng là rất kì lạ, ngân châm cũng không tài nào thử ra.
Xem ra Lan Tiệp dư này thật sự muốn đem nàng bức chết.
Nàng trưng ra một nụ cười nhẹ gắp một ít thức ăn vào bát của Sở Cửu Khuynh, sau đó mới bắt đầu ăn, cũng may, hắn thường có thói quen uống trà trước khi dùng bữa, cho nên nàng vẫn có một ít thời gian nhất định.
Nữ nhân thời này ăn uống đều phải dùng quạt hoặc ống tay áo che lại, hiển nhiên đây cũng chính là một lợi thế.
Ăn một ít thức ăn, sau lại uống viên thuốc mà Tống Như Quỳnh đưa cho nàng.
Bỗng nhiên, ngực nàng có chút tức, mắt lại thấy Sở Cửu Khuynh định gắp thức ăn liền cầm chặt tay hắn, ngăn lại: "Bệ hạ...!thức ăn này...!không được..."
Lời còn chưa dứt, chất lỏng nóng chảy thuận theo cổ họng nàng trào ra.
Chỉ nghe phụt một tiếng, một búng máu chảy xuống mặt bàn, sau đó là từng dòng từng dòng đỏ thẫm liên tục chạy ra từ khóe môi của nàng.
"Nàng làm sao..." Đỡ lấy thân thể đã không còn chút sức lực nào của Đình Nguyệt Hy ngồi hẳn xuống đất, hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như thế này, "Người đâu! Mau truyền thái y cho trẫm!"
Nhất Dĩnh nhanh chân chạy ra ngoài, trên môi ẩn hiện một nụ cười đắc ý.
"Bệ hạ...!thần thiếp...!thực...!thực sắp...!sắp...!không xong rồi...!Bệ hạ..." Đình Nguyệt Hy thều thào nắm lấy tay hắn, giờ phút này da mặt nàng đã trở nên trắng bệch, môi tím lại, dường như chỉ trong gang tấc nữa thôi, nàng sẽ tức khắc rời khỏi thế gian này.
"Đừng nói bậy, có trẫm ở đây, nàng tuyệt đối không sao!" Sở Cửu Khuynh nắm chặt tay Đình Nguyệt Hy lại, trong mắt đều là hỏa phong sắp trào dâng, rốt cuộc là kẻ nào dám ngang nhiên ở trước mặt hắn ra tay đầu độc nàng?
Ngay cả ngân châm cũng không thử ra độc tính?
"Bệ hạ...!thần thiếp...!thật sự...!không...!không xong rồi..." Nàng nói một câu, lại có một ít máu trào ra theo khóe môi của nàng, ngập tràn đều là tang thương, "Thần...!thần thiếp...!xin đi trước...!một bước...!sau này...!không thể...!phụng bồi bên cạnh...!Bệ hạ nữa rồi..."
Nói đến đây, mắt nàng chợt nhắm lại, bàn tay cũng buông thõng xuống.
Sở Cửu Khuynh thẫn thờ nhìn nàng, lửa giận trong lòng mỗi lúc một lớn hơn.
Cùng lúc ấy, Văn Dạ Vãng cũng vừa được mời đến Đào Viên điện.
Hắn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì đã bị Sở Cửu Khuynh cắt ngang, "Mau lại xem mạch cho Hiền Thường tại!"
Văn Dạ Vãng đứng trước vẻ mặt như sắp nổi trận lôi đình của Sở Cửu Khuynh liền không dám chậm trễ nửa bước, hắn ta tiến đến, vội vã xem mạch cho nàng.
Sau đó lại rút ra ngân châm đâm vào ***** ** trên người Đình Nguyệt Hy.
Tống Như Quỳnh đứng sau màn lụa nhìn Văn Dạ Vãng đâm một đống ngân châm lên người Đình Nguyệt Hy thì tức không chịu được, cái tên súc sinh này! Ngươi đang làm đau chủ tử của ta thì có chứ chữ bệnh cái quái gì?
"Bệ hạ, Hiền Thường tại bị trúng độc!" Văn Dạ Vãng gấp gáp thưa, "Nhưng có vẻ như Hiền Thường tại ăn rất ít nên vẫn có thể giữ được tính mạng!"
Sở Cửu Khuynh nhíu chặt mi tâm, bế nàng vào trong tẩm điện.
"Bệ hạ, hạ thần sẽ tra rõ chuyện này." Vu Tả hiểu nhất chính là ý của Thiên tử, không cần Sở Cửu Khuynh ra lệnh đã vội tâu.
"Tốt nhất là mang tất cả cung nhân trong Đào Viên điện này tra xét một lượt!" Biết nàng vẫn giữ được tính mạng nên nỗi lo lắng trong lòng hắn cũng vơi đi chút ít, đặt nàng lên giường cho Văn Dạ Vãng tận tâm cứu chữa, sau lại lạnh giọng nói với Vu Tả, "Đem tất cả bọn họ đến Thận Hình ty, không cần biết là ai làm, tra ra được liền lột da kẻ đó cho trẫm!"
"Hạ thần lĩnh chỉ!"
Khí thế Đế vương băng lãnh sắp nộ khí xung thiên này, Vu Tả phải lâu lắm rồi mới có thể thấy lại a...!
Hết chương 55..
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
92 chương
24 chương
75 chương
9 chương
19 chương