Sáng sớm đầu tháng Hai, Hồng Nha phụng mệnh hoàng hậu đi đến Hoa phòng chọn một ít hoa mẫu đơn tươi mang về chưng trong tẩm cung, Hồng Nha không dám chậm trễ lập tức vâng lệnh đi ngay. Đang trên đường xuyên qua một bãi cỏ bên ngoài Ngự Hoa viên, một cung nữ có dung nhan tiều tụy ngồi nhổ cỏ chợt ngẩng đầu: "Hồng Nha!" Hồng Nha biết thừa người vừa gọi mình là ai nhưng vẫn vờ như không thân không thích: "Ngươi là..." Cung nữ nọ vứt bỏ công việc trong tay, vội vàng xông lại: "Là ta, ta là Lãng Nhạ đây. Ngươi hãy nể tình chúng ta cùng hầu hạ Hoàng hậu nương nương ngày còn ở Đông cung mà giúp ta nói vài lời tốt trước mặt Hoàng hậu nương nương, để người cho phép ta trở về Phượng Nghi cung hầu hạ đi..." Hồng Nha lập tức ra vẻ nói: "Lo làm tốt công việc của mình đi, đừng ở đây nói vớ va vớ vẩn, còn ra thể thống gì nữa!" Nàng ta khinh bỉ liếc nhìn Lãng Nhạ toàn thân đầy bụi bặm, miệt thị nói: "Hoàng hậu nương nương đuổi ngươi đến Dịch Đình cục là vì người không muốn trọng dụng ngươi nữa! Lãng Nhạ, ngươi tự mình biết thân biết phận đi, đừng có cản đường ta đi chọn hoa cho nương nương." Thấy Hồng Nha có ý không muốn giúp mình, Lãng Nhạ cắn chặt răng nhìn theo bóng dáng của nàng ta kênh kiệu hướng Hoa phòng mà đi, oán hận trong mắt tầng tầng tích tụ, Lãng Nhạ vứt cả nắm cỏ trong tay xuống, nhân lúc Suông ma ma quay sang hướng khác đánh một cung nữ lười nhác, nàng ta lấy hết can đảm, chạy một mạch về hướng Phượng Thiên cung. ...! Phượng Thiên cung. Đình Nguyệt Hy đặt một quân cờ màu trắng xuống bàn cờ, sau đó lại từ từ nhặt lên một quân đen trong hộp gỗ, nhưng lại không vội đặt xuống mà vân vê nó giữ hai ngón tay, nhẹ nhàng đập vào bàn cờ, phát ra âm thanh cạch, cạch, cạch...! Nàng dường như chỉ lợi dụng việc đánh cờ này để tập trung suy nghĩ một số chuyện mà thôi. "Hồi bẩm nương nương, bên ngoài có cung nữ ở Dịch Đình cục muốn cầu kiến người." Đàn Diệp Hương mang theo một ít hoa tươi vừa hái tiến vào trong tẩm cung của nàng. Đình Nguyệt Hy hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, "Ai vậy?" "Nương nương, là Lãng Nhạ, tỳ nữ thân cận ngày trước của Hoàng hậu nương nương." Đàn Diệp Hương vừa nhắc đến Lãng Nhạ liền nhíu mày nghi kị, "Nương nương, nàng ta có chuyện muốn nói với nương nương, bảo rằng có liên quan đến cái chết của Liễu phi cùng Tứ hoàng tử." Lãng Nhạ là tỳ nữ mà Hoàng hậu từng rất tin tưởng, ắt hẳn nàng ta sẽ biết cái gì đó...! ...nhưng cũng không loại trừ khả năng Hoàng hậu muốn đánh lừa nàng. "Diệp Hương, ngươi để nàng ta vào trong tẩm cung của bổn cung, nhớ rõ, chỉ có ngươi cùng Dương Như mới có thể vào, bên ngoài không được có thêm bất cứ người nào khác." Đình Nguyệt Hy cảm nhận được, chuyện mà Lãng Nhạ kia sắp nói với nàng dường như vô cùng hệ trọng. Đàn Diệp Hương lập tức vâng lệnh ra ngoài, một lúc sau, Tống Như Quỳnh đã dẫn theo Lãng Nhạ vào trong tẩm cung của Đình Nguyệt Hy, còn bản thân Đàn Diệp Hương lại đứng trước cửa canh chừng. Lãng Nhạ vừa gặp nàng đã quỳ xuống, nàng ta không vội thỉnh an, ngược lại liền đối nàng nói thẳng: "Chiêu nghi nương nương, nô tỳ biết ai là người giết chết Liễu phi cùng Tứ hoàng tử ngày đó!" Đình Nguyệt Hy nhíu lại mi tâm, nhìn Lãng Nhạ một lúc lâu, rồi mới nói: "Nói ra bổn cung nghe thử." Lãng Nhạ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: "Người hại chết mẫu tử bọn họ là...!Hoàng hậu nương nương!" ...! Trong Ngự Thư phòng. Sở Cửu Khuynh đang phê duyệt tấu chương thì Vu Tả đã đứng trước mặt hắn bẩm báo: "Khởi bẩm Bệ hạ, Hiền Chiêu nghi nương nương xin cầu kiến." Hắn gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy lạ, nàng hiếm khi đến Ngự Thư phòng của hắn, hôm nay lại có chuyện gì mà khiến cho nàng phải đích thân tới đây? "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!" Đình Nguyệt Hy cố gắng kiềm nén tâm tình đầy rẫy phẫn nộ cùng uất hận của mình, quỳ gối thi lễ với hắn. "Đứng dậy đi." Sở Cửu Khuynh ngước mặt lên nhìn nàng, cười hỏi: "Nàng rất ít khi đến Ngự Thư phòng của trẫm, hôm nay lại có chuyện gì vậy?" "Bệ hạ, người trước tiên nghe nàng ta nói đã!" Đình Nguyệt Hy chỉ tay về phía Lãng Nhạ đang quỳ bên cạnh, nàng lạnh giọng hướng nàng ta nói: "Nói đi, tất cả những gì ngươi nói bổn cung, bây giờ liền từng câu từng chữ lặp lại cho Bệ hạ nghe đi!" Toàn thân thể của Lãng Nhạ đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ sệt, nàng ta cắn môi, dứt khoát nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, Thụy Du cung bị cháy, Tứ hoàng tử chôn thân trong biển lửa đều là do một tay Hoàng hậu nương nương gây ra. Đêm hôm đó, Hoàng hậu nương nương đã sai nô tỳ âm thầm đi đến hậu viện phía sau Thụy Du cung gặp bốn cung nữ sớm đã bị mua chuộc của mình ở đó, bảo các nàng đổi than dễ cháy trong phòng của Tứ hoàng tử, sau đó, nô tỳ cũng có đưa thêm cho các nàng không ít dầu hỏa được lấy từ Thượng Thực cục, những cung nữ đó ai cũng có chút ít võ công, nên làm việc rất nhanh nhẹn, tiếp đó, nô tỳ lại an bài các nàng động tay động chân vào toàn bộ số chum nước trong Thụy Du cung, khiến nước đóng băng để dập tắt ý đồ dùng nước có sẵn để dập lửa, nên mới làm cho Tứ hoàng tử chôn thân trong biển lửa." Dừng một chút, Lãng Nhạ tiếp tục nói: "Trước đó Hoàng hậu nương nương có hay tin Bệ hạ ban chết cho Tiêu Tịnh Lục, Tiêu Tịnh Lục đó trước khi chết đã nở một nụ cười cực kì quỷ dị, Hoàng hậu nương nương cho đó là cơ hội tốt để đối phó với Hiền Chiêu nghi nương nương, nên mới an bài nô tỳ đi làm những việc trên, Hoàng hậu nương nương còn nói, chỉ cần Tứ hoàng tử chết đi, Liễu phi nhất định cũng sẽ bi thương tột độ mà chết theo hài tử của mình, khi đó Hiền Chiêu nghi nương nương nhất định sẽ suy sụp, thống khổ suốt đời. Sau khi Liễu phi chết, nô tỳ liền truyền tai một số cung nữ trong cung loan ra tin đồn oan hồn của Tiêu Tịnh Lục trở về đòi mạng để mọi người lầm tưởng là thật, từ đó sẽ không điều tra về cái chết của Liễu phi cùng Tứ hoàng tử nữa." Hiển nhiên Đình Nguyệt Hy đã nghe qua đoạn này, bây giờ nghe lại lần nữa vẫn cảm thấy phẫn nộ, tay phải gắt gao bấu chặt lấy thành ghế, nàng trầm giọng nói: "Còn một số chuyện nữa, ngươi tự mình nói tiếp đi!" Lãng Nhạ không dám nhìn đến gương mặt lạnh lẽo của vị Đế vương trước mắt, trực tiếp đem mặt dán xuống mu bàn tay, "Bệ hạ, chuyện long tự trong bụng Dung Thục nghi cùng Hiếu Quý nhân bị đầu độc chết đều là do Hoàng hậu nương nương sai người bỏ chu sa thủy ngân vào trong thức ăn của bọn họ; Dung Thục nghi chết đi, một phần là do thân thể kiệt quệ, một phần là do Thục phi nương nương ép nàng ta phải chết; vu oan cho Hiền Chiêu nghi nương nương mưu hại long tự cũng do Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương mua chuộc Liên Thược Diễn rồi bày mưu tính kế; khi Hiền Chiêu nghi nương nương ở lãnh cung, thức ăn có chứa thạch tín đều là do Hoàng hậu nương nương một tay sắp xếp! Nghe tin Hiền Chiêu nghi nương nương mang thai, dược thiện có chứa phấn xạ hương cũng do Hoàng hậu nương nương an bài! Việc Thừa Canh y ở trong lãnh cung sáu năm trước cũng không phải nàng ta tự sát, mà là do Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến giết hại. Chuyện triều phục của Hiền Chiêu nghi nương nương cũng là do Hoàng hậu nương nương cho người gian lận...!còn...!còn có Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử như ngày hôm nay cũng là do Hoàng hậu nương nương một tay ban cho, ngày còn ở Đông cung, Hoàng hậu nương nương đã sai người lén trộn rượu vào trong thức ăn của các nương nương, trong lúc mang thai nữ tử không được uống rượu, lượng rượu kia mỗi ngày từng chút từng chút ngấm vào bào thai trong bụng các nương nương, nên...!nên...!khiến...!mới khiến cho các hoàng tử ốm yếu như vậy..." Lãng Nhạ ngập ngừng trong chốc lát, rồi nói tiếp: "Chưa...!chưa hết...!ở hậu viện Phượng Nghi cung...!Hoàng hậu...!Hoàng hậu nương nương còn ngấm ngầm cho xây một mật thất, bên trong có rất nhiều đạo sĩ...!chuyên...!chuyên nghiên cứu các loại độc dược...!độc...!để hại thai tự trong bụng các vị nương nương, chu sa thủy ngân, xạ hương vô sắc vô vị đều là...!nô tỳ từ tay các đạo sĩ kia lấy đi, sau đó sẽ nấu dược thiện dâng đến cho các nương nương có thai dùng, khi đó long tự trong bụng sẽ tự động chết đi..."1 Đình Nguyệt Hy mím môi, không chừng chuyện Hoà Thường tại đẩy Huệ Quý tần xuống hồ Trầm Bích cũng có sự nhúng tay của Hoàng hậu. Thần sắc Sở Cửu Khuynh bỗng chốc lại trở nên âm trầm khi nghe Lãng Nhạ nói lại từng chuyện từng chuyện mà Hoàng hậu làm, thì ra, Yến Tri Diệu đã mưu tính làm tổn hại hoàng tự của hắn từ khi còn là Thái tử phi! Thế mà hắn vẫn bị nàng ta lừa gạt hơn mười năm ân nghĩa phu thê. Vu Tả ở bên cạnh đã sớm đem toàn bộ lời khai của Lãng Nhạ ghi chép cẩn thận, sau đó liền đưa đến trước mặt nàng ta, bắt buộc nàng ta phải điểm chỉ thú nhận tội trạng. "Lãng Nhạ, tội trạng đồng lõa của ngươi vốn dĩ là không thể sống, còn lời trăn trối nào thì mau nói ra đi." Sở Cửu Khuynh nhìn tờ khai báo Vu Tả vừa đưa cho mình, trầm giọng hỏi Lãng Nhạ đang quỳ trên đất. Lãng Nhạ biết rõ, tội trạng của mình đã lên đến mức thiên lý bất dung, chỉ cúi thấp đầu, khẩn xin nói: "Bệ hạ, những lời nô tỳ nói đều là thật, nô tỳ cam lòng tố cáo Hoàng hậu nương nương, cũng cam lòng chịu chết, chỉ cầu Bệ hạ niệm tình nô tỳ lấy công chuộc tội mà tha cho cả nhà nô tỳ một con đường sống!" Sở Cửu Khuynh gật đầu, Lãng Nhạ lần nữa cúi đầu tạ ơn long ân, sau đó đành phó mặc cho hai thị vệ cao lớn lôi nàng ta đi. Vu Tả cũng theo chân bọn họ ra ngoài, ý tứ mang theo lời khai của Lãng Nhạ đến trình cho Thái hậu xem. Đợi cửa đóng lại rồi, Đình Nguyệt Hy mới nhìn sang Sở Cửu Khuynh,"Bệ hạ, người định giải quyết chuyện này thế nào?" Nàng cần một đáp án cho cái chết của Triều Nhã Miên cùng Sở Miên Dục! "Chuyện này trẫm sẽ bàn lại cùng Thái hậu." Sở Cửu Khuynh nhàn nhạt trả lời nàng, nhưng ngữ khí rõ ràng là đang kiềm nén tức giận trong lòng. "Bệ hạ, với những tội trạng độc ác như thế, người chẳng lẽ còn có thể làm lơ hay sao?" Đình Nguyệt Hy đối với chuyện Yến Tri Diệu hại chết Triều Nhã Miên dường như rất cố chấp. "Trẫm sẽ cho nàng một công đạo, cũng sẽ cho những người bị Hoàng hậu mưu hại một công đạo." Hắn bước xuống khỏi ghế rồng, tay nắm chặt lấy tay nàng, nhìn thẳng vào mắt Đình Nguyệt Hy mà nói. Đình Nguyệt Hy thấy hắn kiên định như vậy, nàng hiểu rõ trong lòng Sở Cửu Khuynh đã có tính toán, rốt cuộc tâm tình cũng thả lỏng xuống, "Nếu trong lòng Bệ hạ đã có quyết định, thần thiếp cũng không nên nói thêm gì nữa, thần thiếp xin phép cáo lui trước." Nhận được cái gật đầu từ hắn, nàng mới chậm rãi bước ra khỏi ngự thư phòng. ...! Trường Thọ cung. "Nhi thần muốn phế hậu!" Hắn gặp Thái hậu, câu đầu tiên là câu này. "Bệ hạ, trước tiên cứ ngồi xuống đi." Thái hậu bỏ sấp giấy trên tay xuống, mỉm cười nhìn hắn, "Chẳng phải ai gia đã nói qua, trong giai đoạn này tuyệt đối không được phế hậu sao?" "Nhưng tội trạng của Hoàng hậu đã rõ ràng thế này, nhi thần làm sao có thể tiếp tục bỏ qua?" Sở Cửu Khuynh nhíu mày nhìn Thái hậu, mẫu hậu của hắn trước nay đều rất quyết đoán, tại sao đối với chuyện phế hậu này lại kiên quyết chống đối hắn như vậy? "Nếu Bệ hạ còn có tâm tư kia, thì không được phế hậu!" Thái hậu nhìn hắn, mỉm cười ẩn ý nói một câu. "Mẫu hậu..." Sở Cửu Khuynh rốt cuộc vẫn là không phản bác được, Thái hậu nói đúng, nếu hắn vẫn còn tâm tư kia, thì đúng là không nên phế hậu. "Chuyện của Hoàng hậu, ai gia sẽ giải quyết thay Bệ hạ." Thái hậu uống một ngụm trà, "Nàng ta dù sao cũng là người tiên đế chọn cho Bệ hạ, trong tay nàng ta còn có Kim Bài Miễn Tử tiên đế gia đích thân ban cho, muốn nàng ta rớt đài không dễ đâu, Bệ hạ."1 Sở Cửu Khuynh lại nghĩ đến tấm Kim Bài Miễn Tử kia của phụ hoàng hắn, nhất thời cũng không biết nói thế nào, tội ác kia của Hoàng hậu, nếu không để nàng ta trả mạng, sao có thể an ủi linh hồn của những người bị nàng ta hại đây? Vì thế cho nên, hắn đành phải nhẫn nại thôi. Hết chương 105..