Xuyên không gặp tình duyên
Chương 9 : Uyển linh viện
* PHỦ THỪA TƯỚNG*Hai bóng nhỏ một trước một sau đang đi dọc hành lang, những ánh nắng yếu ớt chiếu vào làm trải dài hai bóng nhỏ dưới mặt đất... Thẩm Gia Vy đi phía trước, ánh mắt nàng không được ổn định cho lắm... nàng mãi suy nghĩ về Thẩm Gia Mẫn, biểu hiện của nàng lúc sáng ở đại sảnh, dáng người nhỏ nhắn, run lên bần bật vì lạnh hay vì mới bệnh dậy, tính tình nhu nhược nhút nhát, không tài không đức bị mọi người gọi là phế vật tiểu thư... ở nàng ta cho nàng cảm giác kỳ lạ, nó gợi cho nàng nhớ tới gì đó rất mơ hồ nhưng cảm giác lại rất rõ ràng...
Lãnh Hàn cất bước chậm rãi đi theo phía sau nàng, từ lúc thỉnh an đến giờ, hắn thấy nàng có vẻ đang suy nghĩ về cái gì đó... có lẽ nàng đang nghĩ về vị tam tiểu thư kia vì lúc nãy hắn thấy nàng lâu lâu lại nhìn về phía nàng ta... hắn rất tò mò muốn biết nhưng không dám mở miệng...
Hình như tam tiểu thư lại lên cơn sốt nữa thì phải...
Một nha hoàn vừa cầm chổi quét sân vừa nói với người bên cạnh...
Đúng là phế vật mà... mới ra ngoài một chút đã bệnh...
Nha hoàn bên cạnh giọng không giấu nổi vẻ khinh thường...
Ngươi nên cẩn thận miệng lưỡi của mình đi... người đã quên cung quy phủ Thừa Tướng rất nghiêm ngặt sao... không khéo có ai nghe được thì...
Ngươi còn không biết sao... ở phủ chúng ta, không ai mà không biết danh tiếng tiểu thư phế vật cả... tất cả chỉ vì nàng ta quá nhu nhược nên bị mọi người khinh thường thôi...
Đúng vậy,... ta thấy thật mất mặt cho phủ Thừa Tướng khi có một tiểu thư phế vật như vậy là đích nữ...
Các ngươi câm miệng hết cho ta...
Lãnh Hàn giọng căm phẫn hét lên... hai nha hoàn đang nói cười vui vẻ bị giọng nói vừa phát ra là cho giật mình, vội quay đầu lại thì thấy ánh mắt lạnh như băng và sát khí của Lãnh Hàn dọa sợ, sau một lúc mới bình tĩnh lại được... mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hài tử vừa cất giọng... chỉ là một tiểu hài tử mà dám quát mắng các nàng như vậy sao...
Tiểu đệ đệ... ngươi tưởng mình là ai mà dám mở miệng đe dọa chúng ta...
Ta...
Lãnh Hàn chợt cứng họng... phải rồi... trong cung, hắn là Tam hoàng tử... còn trong phủ này hắn không là gì cả... thân phận bây giờ của hắn cũng không kém các nàng là bao...
Vậy ngươi tưởng mình là ai mà có thể nói những lời khinh thường tam muội muội... còn dám trách mắng người của ta...
Thẩm Gia Vy từ sau lưng Lãnh Hàn bước ra... giọng lạnh lùng mà đầy thách thức nhìn hai nha hoàn không biết thân biết phận trước mặt... hai nha hoàn thất kinh... lúc nãy các nàng chỉ chú ý đến tiểu hài tử này nên không biết nhị tiểu thư cũng có ở đây... vội vàng quỳ xuống...
Nhị tiểu thư.... chúng nô tỳ lỡ lời... xin nhị tiểu thư bỏ qua cho chúng nô tỳ...
Bỏ qua sao... các ngươi nói cũng thật dễ nghe nhỉ... tự đến quản gia chịu phạt cho ta...
Vâng, nhị tiểu thư...
Hai nha hoàn vội vàng đứng dậy rời đi... nếu còn ở lại không biết nhị tiểu thư còn phạt nặng hơn... không ngờ tên tiểu tử kia lại là người của nhị tiểu thư sau này phải cẩn thận mới được... Nàng nghiên đầu hơi nhìn về phía hắn, chậm rãi nói...
Như ngươi thấy đấy, nếu ngươi cứ mãi nhu nhược, yếu đuối thì sẽ chẳng có ai coi trọng ngươi cả... ngươi phải trở nên thật cường đại để không ai có thể coi thường ngươi ... khi đó, lời nói của ngươi trước mặt bọn họ mới trở nên có trọng lượng... có thể bây giờ ngươi còn quá nhỏ để hiểu những lời của ta nói hôm nay, nhưng sau này ngươi sẽ hiểu... được rồi không nói về chuyện này nữa, theo ta tới phòng bếp...
Nàng bước về phía trước hướng phòng bếp đi tới... nàng hiểu tại sao lúc nãy hắn lại to tiếng với hai người kia... cảm giác bị người coi thường vô cùng khó chịu, kiếp trước, những chuyện này nàng đã từng trải qua, thậm chí là còn nghiêm trọng hơn nữa, nhưng lúc đó nàng không quan tâm, cái nàng cần là kết quả đạt được chứ không phải quá trình, nàng dùng hết sức mình tranh giành, phải, tranh giành thứ không phải của nàng để rồi thất bại một cách thảm hại... nhưng kiếp này nàng sẽ không lặp lại những sai lầm đó lần nữa, chắc chắn...
Lãnh Hàn trầm mặc, không, hắn hiểu những lời nàng nói, hắn hiểu tất cả, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi... nhưng có lẽ hắn phải thay đổi để có thể thích ứng với sự thật này... nhất định hắn sẽ trở nên thật cường đại, sẽ làm cho những người đã từng muốn giết hắn phải sống không bằng chết, cho bọn người đó biết thế nào là đau khổ... hắn ngẩn đầu nhìn vào tấm lưng nhỏ bé của nàng, một tấm lưng thật cô độc, hắn cảm thấy như nhìn thấy bản thân mình... có chút đơn bạc cùng cô độc...
Chính vào lúc này, Thẩm Gia Vy không hề biết được rằng... có một con người đã dần thay đổi vì nàng...
-
-
***********************************************************************************
* PHÒNG BẾP*
Nhị tiểu thư... tiểu thư đến phòng bếp có chuyện gì sai bảo sao...
Phúc bá bá là người trông coi phòng bếp của phủ Thừa tướng, ông thấy nhị tiểu thư đến thì hơi bất ngờ... vì thường ngày nhị tiểu thư rất ít khi ra khỏi Tường Vy viện, chỉ trừ những lúc được lão gia cho gọi... hôm nay sao lại có hứng đến phòng bếp đây...
Nàng nhàn nhạt đáp...
Hầm cho ta một bát canh gà...
Ân, nhị tiểu thư...
Ông cũng không hỏi gì thêm mà lập tức đi chuẩn bị... vị tiểu thư này rất được lão gia quan tâm, ông không nên đắc tội với vị tiểu tổ tông này...
Ngươi vào bưng canh gà giúp ta...
Ân...
Lãnh Hàn vội theo sau Phúc bá bá bưng canh gà... hắn phải công nhận rằng tuy chỉ là một phủ bình thường nhưng lại có đầy đủ mọi thứ như vậy, phải nói là không thua kém gì hoàng cung, cao lương mĩ vị đều có đủ cả...
-
-
***********************************************************************************
* UYỂN LINH VIỆN*
Từ khi vào phủ đến nay, nàng rất ít đi đến các viện khác, nàng trước giờ không có thói quen kết giao bằng hữu... nhưng vì hôm nay, Thẩm Gia Mẫn cho nàng một cảm giác kỳ lạ nên nàng muốn biết cảm giác đó là gì... lúc nãy nha hoàn kia nói Thẩm Gia Mẫn bị bệnh, có lẽ đây là một cơ hội để nàng tiếp xúc với nàng ta...
Nàng và Lãnh Hàn trên tay đang bưng theo bát canh gà bước vào Uyển Linh viện... đứng ngoài sân nàng đã nghe được tiếng ho không dứt của Thẩm Gia Mẫn, nàng bước lên bậc ta cấp, đưa tay lên gõ cửa...
Cộc... cộc... cộc...
Cửa phòng bật mở, một nha hoàn bước ra... Thu nhi khom người hành lễ với nàng...
Tham kiến nhị tiểu thư... không biết nhị tiểu thư đến đây là có việc gì...
Thu nhi đưa ánh mắt dò xét nhìn nàng... vị nhị tiểu thư này đến đây làm gì, tiểu thư nhà nàng không vừa mắt tất cả tiểu thư trong phủ, vị nhị tiểu thư này là đến để gây sự sao... nàng nhất định phải bảo vệ tiểu thư của nàng, không để cho tiểu thư chịu bất kì ủy khuất nào...
Thẩm Gia Vy trược tiếp bỏ qua ánh mắt đang dò xét mình kia, lạnh nhạt nói...
Ta nghe nói tam muội ốm nên chuẩn bị một chút canh gà mang đến tẩm bổ cho muội ấy...
Vậy... mời nhị tiểu thư vào phòng...
Thu nhi thở hắt ra một hơi... nhìn nhị tiểu thư như vậy có thể không phải đến để gây sự với tiểu thư của nàng... chỉ cần không quá đáng nàng cũng nên tôn trọng nhị tiểu thư...
Thẩm Gia Vy nhấc chân bước vào phòng... đi lại bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn người trên giường, khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu của tiểu hài tử đỏ ửng lên vì sốt cao, trán đẫm mồ hôi... Lãnh Hàn bên kia không cần nàng nói, đã giao bát canh gà cho Thu nhi...
Nhị tỉ... tỉ đến... khụ... khụ... khụ...
Thẩm Gia Mẫn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Thẩm Gia Vy đang ngồi bên cạnh giường, mặt hiện ra một tia vui mừng... nàng đưa tay đỡ Thẩm Gia Mẫn ngồi dậy...
Tam muội.... muội không sao chứ...
Muội không sao... sã phiền nhị tỉ lo lắng...
Muội đừng nói như vậy... muội là tam muội của ta, ta đương nhiên phải quan tâm muội...
Nàng nở nụ cười nhẹ với Thẩm Gia Vy... tiểu hài tử này cũng thật quá đáng thương đi... chỉ vì thân thể không tốt mà bị xem là phế vật, bị mọi người trong phủ khinh thường... nàng đưa tay vuốt mái tóc đen dài của Thẩm Gia Mẫn...
Muội nghỉ ngơi đi... tỉ phải đi rồi...
Nói rồi nàng đứng dậy, Thẩm Gia Mẫn vội nắm lấy tay nàng...
Lần sau... tỉ sẽ đến thăm muội nữa chứ...
Tất nhiên rồi... tam muội... nhưng khi đó ta muốn thấy muội đã có thể xuống giường...
Ân, nhị tỉ...
Nàng cùng Lãnh Hàn ly khai khỏi Uyển Linh viện...
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
19 chương
10 chương
5 chương
66 chương
12 chương
8 chương