Editor: Công Tử Tuyết - Diễn đàn Beta: hoalala Những lời nói quen thuộc này làm cho Nghiêm Húc ngẩn ra, đó là lời anh đã từng nói với Thiên Thảo. Ánh mắt vốn thản nhiên của anh lập tức nhìn chăm chú vào người Thiên Thảo, trong miệng khô, giọng khàn khàn nhợt nhạt thốt ra một tiếng yếu ớt: "Em..." Em là ai? Sao em lại nói ra những lời này? Cuối cùng vì sao em xuất hiện trước mặt anh?... Thiên Thảo ngẩng đầu cười với anh: "Em?" Nghiêm Húc lấy lại tinh thần từ trong sự giật mình, ánh mắt của cô gái nhỏ trước càng nhìn càng quen thuộc, cô khiến cho người ta cũng có cảm giác rất quen thuộc... Cổ họng giật giật, Nghiêm Húc hỏi: "Em tên là Thiên Thủy." Rõ ràng là điều khiển giọng điệu bình tĩnh, mặc dù còn nhớ, thế nhưng rất muốn hỏi lần nữa, lại xác định một chút. "Ừ." "Em biết anh." "Ừ." "Vì sao biết anh." Lúc hỏi câu này tay Nghiêm Húc siết rất chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm môi Thiên Thảo, suy nghĩ câu trả lời của cô sẽ là gì, đây là là một vấn đề quan trọng. "Nhìn chằm chằm môi của em làm gì, muốn hôn em à?" Thiên Thảo không đáp lại câu hỏi, xoa bờ môi của mình. "Mau trả lời anh." Nghiêm Húc nắm bả vai Thiên Thảo, thân thể cao lớn áp sát rất gần, hai tròng mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt của cô, dường như muốn thấy được chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô, được rút ngắn khoảng cách thân mật ngửi hơi thở lẫn nhau, cô lại có thể cảm giác được cái loại mùi thơm xà phòng mờ nhạt mát mẻ trên người Nghiêm Húc, rất nhiều người đàn ông thành công sẽ xịt một ít nước hoa đắt tiền, nếu không... Trên người chính là mùi vị của thuốc lá, thế nhưng Nghiêm Húc vẫn nhất thành bất biến(1), mang theo cái loại mùi lúc đầu này dụ cho người khác nhớ nhung. (1)     đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới. Thiên Thảo nháy mắt một cái: "Nói gần như vậy, sẽ làm em rất muốn hôn anh." Lần này Nghiêm Húc không tránh: "Tại sao lại rất muốn hôn anh?" "Bởi vì thích anh. " "Vì sao thích anh? " "Anh đoán nhé." Thiên Thảo nhấc chân lên ngậm môi của anh hôn liếm một lần, sau đó đẩy Nghiêm Húc ra, thừa dịp anh không chú ý nhanh chóng nhảy ra băng qua đường: "Đoán đúng em sẽ nói cho anh biết, hơn nữa... Xứng đáng có thưởng!" "Này!" Nghiêm Húc đứng ở đối diện đường quốc lộ và gọi về phía cô, đèn đỏ đã qua, nhìn dáng vẻ Nghiêm Húc muốn đuổi theo mình lại không qua được Thiên Thảo bật cười một lúc. Cô cố ý giơ hai tay  tạo thành hình cái loa, gọi  lớn về phía Nghiêm Húc: "Nghiêm Húc!" "Cái gì?" Tay Nghiêm Húc xoa môi bỏ xuống, thần kinh có chút ngẩn ngơ, giờ đây anh đang tự hỏi tư tưởng tư duy duy vật của Mao Trạch Đông rồi lại chuyển sang thuyết bất tử của Socrates* rồi. Cứ mấy phút như vậy, để cô gái này làm cho anh bắt đầu suy nghĩ cuộc sống, gợi ra trí tuệ suy nghĩ triết học của anh. Một số người đến như thế nào, người chết rồi đi đến nơi nào. Đau đầu. Lúc này Thiên Thảo ở phía đối diện lại gọi anh: "Nghiêm Húc! Em thích anh!" Giọng nói rất lớn, làm cho người qua đường ào ào nhìn chăm chú Thiên Thảo và Nghiêm Húc, Nghiêm Húc lại bắt đầu đau não, anh đưa ngón trỏ đặt ở bên cạnh môi để làm động tác "Suỵt" với Thiên Thảo, tuổi của anh và Thiên Thảo vẫn ở đó, vừa nhìn thì nam lớn tuổi hơn nữ nhiều, bé gái sẽ bị anh cho là dẫn đi lạc lối. Ai biết Thiên Thảo không để ý đến động tác của anh tiếp tục gọi qua phía bên này: "Nghiêm Húc! Nếu như anh chê em còn nhỏ thì anh lấy em về nhà nuôi lớn!" Người qua đường lại ào ào "chào hỏi" với Nghiêm Húc. Nghiêm Húc cũng vứt bỏ đấu tranh, quên đi, để cho cô nói đi. Bên môi không tự chủ được hiện ra một nụ cười, suy nghĩ chờ dòng xe dừng lại thì đến bên người cô. Thế nhưng cô gái trẻ lại vẫy tay về phía anh, chui vào một chiếc xe giao thông công cộng. "Này!" Vội vàng vọt tới phía trước mấy bước xong, xe giao thông công cộng đã lái đi, Nghiêm Húc đứng ở giữa đường quốc lộ, mấy chiếc xe ấn còi với anh: "Cậu gây trở ngại giao thông! Có biết nhìn đèn xanh đèn đỏ hay không!" Nghiêm Húc xin lỗi đi tới vị trí cô đứng vừa rồi, dừng lại đứng ở nơi đó trong chốc lát. Không biết tại sao, mới vừa rồi còn hy vọng cô gái này nhanh biến mất mới tốt một chút, nhưng bây giờ, hy vọng thời gian cô ở bên người anh nhiều hơn. ............... Nghiêm Húc hẹn thời gian đến nhà Thiên Diệp, bấm chuông cửa nhà Thiên Diệp, không nghĩ rằng lại là người quen mở cửa. Nguyễn Tây. "Đã lâu không gặp." Anh chào hỏi với Nguyễn Tây, còn nhớ thời gian sau khi kết thúc lễ tang của Thiên Thảo rất lâu, anh đi xem nghĩa địa của Thiên Thảo, lại gặp Nguyễn Tây, hoa bách hợp của anh đặt lẻ loi ở trước mộ phần của Thiên Thảo, sau đó nói với anh một tiếng “Đã lâu không gặp”. Nguyễn Tây thản nhiên gật đầu ý bảo anh vào đây, Thiên Diệp ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách chào hỏi với anh: "Gần đây thời gian rất gấp gáp sao, người trẻ tuổi các anh đúng là hoạt động nhiều." "Lúc đó chẳng phải ngài cũng như vậy, mặc dù không giống chúng tôi muốn bắt kịp các hội âm nhạc, thế nhưng cũng phải ở nhà soạn nhạc." "Cha, đây chính là đàn anh Nghiêm Húc sao?" Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau Nghiêm Húc. Nghiêm Húc quay đầu lại, suýt chút nữa quên mất động tác cơ thể. Thiên Diệp thân mật kéo Thiên Thảo qua, sau đó vỗ vai Nghiêm Húc: "Gọi chú Nghiêm Húc." Nghiêm Húc: "..." Thiên Thảo: "Ha ha ha ha, chú Nghiêm Húc!" Nhìn hai vai Thiên Thảo rung động, Nghiêm Húc có hơi bất đắc dĩ, làm sao lại cảm thấy cố ý như thế chứ... "Chú Nghiêm Húc, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, cháu rất thích bản nhạc chú viết, rất lâu trước kia đã từng nghĩ sẽ trò chuyện một chút về những chuyện xưa đằng sau mấy bản nhạc của chú, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được chú, thật sự là rất vui mừng." Trợn mắt nói mò, lại có thể làm bộ không biết anh. Nghiêm Húc gật đầu: "Chú cũng rất chờ mong nhìn thấy chương nhạc cuối cùng em soạn Cái chết của Satan, muốn nghiên cứu và thảo luận sáng tác thử xem với em." "Chúng ta thật sự là cùng chung chí hướng!" Dường như Thiên Thảo rất kích động với lần "Mới gặp gỡ" này, cô vươn tay làm tư thế mời: "Gần đây cháu còn viết mấy bản nhạc, rất muốn nghe một chút ý kiến của chú, chúng ta lên lầu nghiên cứu và thảo luận một chút đi." Thiên Diệp cười: "Tiểu Thủy, lần trước lúc Nguyễn Tây dạy con học đàn không phải đặt đàn vi-ô-lông ở trong phòng con sao, đúng lúc cho Nghiêm Húc dùng." Thiên Thảo: "Vâng." Lên lầu? Phòng? Đột nhiên Nghiêm Húc có cảm giác lên thuyền giặc. Đóng cửa lại, Thiên Thảo tìm đĩa nhạc để mở lên, bên trong micro truyền ra tiếng nhạc là [Menuet](2), trước đây hướng dẫn Nghiêm Húc học đàn vi-ô-lông, lúc đầu đã để anh kéo bài nhạc này. (2)     Minuet hay menuet là một điệu nhảy có nguồn gốc từ Pháp ở nhịp 3/4. Lên gg nghe thử nhé. Nghe được tiếng nhạc này Nghiêm Húc ngẩn người, anh nhìn Thiên Thảo ngồi ở bên cạnh mình: "Sao cháu có thể viết ra chương nhạc cuối cùng của Cái chết của Satan?" "Chú đoán nhé... Ừm, chẳng qua nếu như trước khi đã đoán cái đó rồi đến cái này cũng không cần đoán." "Nói cho anh biết." "Chú không hề cố sức tưởng tượng." Thiên Thảo ném một cái gối vào mặt Nghiêm Húc, Nghiêm Húc vừa mới bắt cái gối đầu lại được thì Thiên Thảo ngăn chặn bờ môi của anh, đầu lưỡi mềm mại đang móc bới trong miệng của anh, khiến cho người khác ngứa ngáy, cánh tay ôm cổ Nghiêm Húc, bắp đùi cưỡi ở trên lưng anh, dùng sức đè vòng eo xuống, thân thể Nghiêm Húc cao lớn không kịp đề phòng thì bị Thiên Thảo đẩy ngã lên giường. Thiên Thảo hôn mắt của anh, hôn lông mày của anh, hôn mũi anh, hôn vành tai của anh, hôn hết tất cả ngũ quan của Nghiêm Húc: "Thật sự đoán không ra sao?" Nghiêm Húc nhìn cô không nói lời nào, thực ra trong lòng anh có một ý tưởng âm ỷ kì lạ, nhưng lại không dám nói ra. Từ khi theo cái ý nghĩ sinh ra này, lồng ngực của anh vẫn tràn đầy mừng rỡ, cho nên anh sợ đối phương gạt bỏ, sợ sự thật không hề giống trong lòng anh nghĩ như vậy. Đắm chìm trong ảo mộng của chính mình mong đợi không thể tự thoát khỏi, nhất là thấy bản thân phía trên mặt của cô, ánh mắt của cô, hơn nữa trước ý nghĩ của chính mình, lúc này khoảng cách hai người gần như vậy làm cho tâm anh như một con nai sỗ sàng, không ngừng nhảy lên, không ngừng đập loạn. "Sao anh không chống cự..." Thiên Thảo nói mềm nhẹ, môi đã từ trên gò má của Nghiêm Húc trượt xuống hôn dọc theo cổ của anh, cũng ngậm hầu kết ở cổ của anh, lúc Nghiêm Húc hoảng hốt không chú ý vào, cúc áo áo sơ mi trước ngực đã bị mở hết ra, đầu lưỡi Thiên Thảo đang móc cắn liếm nhẹ nhàng điểm lồi trước ngực Nghiêm Húc, làm cho chỗ kia dính nước trong suốt vào. Một cái tay khác nhẹ vỗ về da thịt cơ bắp của anh, giống như đang vuốt ve bộ lông của một con chó nhỏ. Bởi vì phản ứng thân thể rất nhanh thức tỉnh, Nghiêm Húc lấy lại tinh thần từ cảm giác căng thẳng trong quần, sắc mặt ửng một màu hồng, thậm chí ngay cả lồng ngực, chỉ là màu trong tròng mắt mơ mơ màng màng đã rút đi, hút đi ra từ trong ảo cảnh, tạm thời suy nghĩ lấy được trấn tĩnh. Anh kéo áo sơ mi của mình: "Đừng như vậy." "Anh muốn em sờ chỗ nào?" Nghiêm Húc: "... Cha em còn ở phía dưới." Anh không biết tại sao mình muốn nói như vậy, vì sao không phải "Nam nữ khác biệt", vì sao không phải "Anh không thích em", vì sao không phải "Em còn quá nhỏ", vì sao mở miệng lại là những lời này, dường như cha cô không có ở đây anh sẽ rất mong muốn. Thiên Thảo rất vui vẻ híp mắt một cái, sau đó đột nhiên nói: "Em là xử nữ." "Đâu có chuyện gì liên quan tới anh." Nghiêm Húc cãi lại cố giả vờ uy nghiêm, nhưng mặt đỏ ửng lại bán đứng sự ngụy trang của anh, Thiên Thảo gãi đầu một cái: "Tuy em rất chủ động, đó là vì em thích anh, đừng nghĩ em tùy tiện cứ hôn người khác như vậy... Anh cũng không phải là người khác." Nghiêm Húc nhìn Thiên Thảo, nhìn thật lâu, sau đó đột nhiên giống như học sinh tiểu học hỏi cô: "Dùng đàn vi-ô-lông kéo Khúc ảo mộng, lúc lên cao trào âm sắc sẽ khá yếu, sao có thể kéo căng thêm một chút được."  "Ah, chỉ cần khống chế tốt độ mạnh yếu của ngón trỏ, sử dụng cánh cung không nhảy loạn, vẫn phải khống chế tốc độ, lúc dùng cây cung ít sức một chút, lúc ở mũi cung dùng sức lớn một chút là được rồi ~ " Ánh mắt Nghiêm Húc lóe lên: "Trước đây anh có một nguyện vọng..." Mắt Thiên Thảo sáng rực lên: "Không phải là muốn làm một con chó con chứ?!" (editor: hạn hán lời=.=) "..." Nghiêm Húc im tiếng dừng lại một chút: "Trước kia không nổi tiếng, anh chỉ là một chàng trai nghèo làm thuê để lấy chi phí duy trì trong nhà." Thiên Thảo: "Ừ, không có chuyện gì, hiện tại em có tiền, hơn nữa bánh gato Mặc Lục Sâm Lâm ăn ngon thật." Nghiêm Húc không nói lời nào kinh ngạc nhìn Thiên Thảo, hai tròng mắt lại trở nên mơ mơ màng màng, hình như thấy được ảo giác. Thiên Thảo nhéo mặt của anh, theo đường ngực liếm hôn xuống rốn của anh, trong cổ họng đang nói lầm bầm: "Ăn ngon..." Nghiêm Húc nắm chặt lấy cằm Thiên Thảo: "Đừng liếm chỗ đó." "Vì sao?" "..." Dây thần kinh nối liền với bộ phận - tình dục, lẽ nào em không biết sao? Nghiêm Húc cảm thấy nhất định Thiên Thảo biết. "Anh nói cha đi lên mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ như thế nào, em cũng không khóa cửa." Thiên Thảo tiếp tục liếm, cũng không biết có phải là cố ý hay không, bộ ngực lại luôn cọ xát đến bộ vị nhạy cảm của anh, làm cho Nghiêm Húc không nhịn được thốt ra một tiếng than nhẹ. "Đương nhiên là đánh anh ra." Nghiêm Húc nói. "Không phải, em đoán là đánh em, bởi vì anh bị em đè, hơn nữa quần áo xốc xếch, vừa nhìn chính là bị em lột." Thiên Thảo phủ lên trên người Nghiêm Húc lần nữa, bộ ngực đang chống đỡ lồng ngực của anh, môi cọ xát một bên mặt anh: "Chẳng qua anh cũng không chống cự, cho nên em hôn anh, anh rất mong muốn đúng không?" "..." Chỉ nhìn cô. "Đúng hay không?" Thiên Thảo ngắt một quả anh đào nhỏ* trước ngực của Nghiêm Húc, Nghiêm Húc khẽ rên một tiếng, tiếng rên rỉ - thở dài nhàn nhạt lượn lờ trong cuống họng, cũng nhẹ nhàng nói: "Đúng." *Nụ hoa đó mấy bạn (:D2) "Vì sao anh đồng ý để cho em hôn anh?" Nghiêm Húc im lặng trong chốc lát, trong cổ họng khàn khàn gọi một tiếng: "Thiên Thảo." "Ừ." Thiên Thảo liếm môi Nghiêm Húc: "Em đây." "Thiên Thảo." Anh lại gọi một tiếng. "Ừ, là em." "Thiên Thảo, chào bé." Bàn tay Nghiêm Húc sờ lên tóc Thiên Thảo, xoay người một cái, vóc người cao lớn che phủ toàn bộ thân thể nhỏ bé của Thiên Thảo vào trong ngực, nhìn cô, trong miệng vừa nói vừa tiếp xúc: "Thật nhỏ." Thiên Thảo nhìn anh chằm chằm: "Ghét bỏ em rồi à?" "Không có." Anh cúi đầu xuống mút đầu lưỡi của Thiên Thảo vào, ôm chặt thân thể nho nhỏ của Thiên Thảo vào trong ngực, Thiên Thảo hôn trả lại anh, mười ngón tay lồng vào với anh, tiếng nói Nghiêm Húc khàn khàn mềm mỏng có chút giống than nhẹ: "Thiên Thảo, mở mắt cho nhìn anh." "Không mở." "Mở mắt nhìn anh một chút." Thiên Thảo chậm rãi mở mắt, Nghiêm Húc dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô: "Khóc cái gì." "Chẳng phải lúc đó anh cũng khóc!" "Anh khóc, đúng." Nghiêm Húc đặt ngón tay Thiên Thảo hôn tỉ mỉ ở bên môi, mỗi một con lòng ngón tay cũng không buông tha, Thiên Thảo sờ sờ bờ vai của anh: "Lớn như vậy, run rẩy cái gì." "Cũng phải." Nghiêm Húc ngồi dậy, đặt Thiên Thảo vào trong lòng, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, tinh tế cọ xát da của cô, quan sát cô: "Mười năm rồi, loại phản ứng này của anh đã quá bình tĩnh." Trong lòng như được đắp một tầng đường mật, chẳng qua ngay từ lúc Nghiêm Húc ôm đưa cô ngồi trên đùi, Thiên Thảo phát giác cái mông bị một cái gì đó thô cứng chọc vào, sở thích xấu xa không tự chủ lại giãy dụa hai cái, quả nhiên, tuy Nghiêm Húc nhịn một tiếng rên rỉ - thở dài, nhưng hơi thở của anh rối loạn. "Nghiêm Húc, chuyện em vừa mới nói, anh giúp kiểm tra một chút có được hay không?" "Em nói chuyện gì?" "Em là xử nữ." Cái mông chọc vào vật kiêu ngạo đang dựng đứng kia rất nhiều lần, đến nỗi hơi thở Nghiêm Húc càng lúc càng rối loạn, Thiên Thảo gỡ áo sơ mi của anh ra liếm ngực nhỏ, sau đó cởi ra từng nút cúc áo sơ mi của mình: "Anh xem, mặc dù không lớn như trước kia, thế nhưng em lại cảm thấy tốt hơn, lúc bước đi cũng không nặng một chút nào." Con thỏ nhỏ chậm rãi từ trong áo sơ mi nhảy ra ngoài, mềm mại trắng trẻo, đặc biệt bóng bẩy, trước kia thân thể ở cúp F, bây giờ là cúp C, tốt tốt, Thiên Thảo thích nhất cái hơi nhỏ này. Nghiêm Húc nhìn thấy cảnh tượng này thiếu chút nữa sắp không cầm được, muốn đè ngã Thiên Thảo ở trên giường. Chẳng qua trên thực tế, anh đứng lên đặt Thiên Thảo lên giường, tự mình đi tới đứng trước cửa sổ trong chốc lát, dường như tay xinh đẹp mang theo vết chai mỏng lại thuận tiện cầm lên một cuộn giấy vệ sinh trên bàn. Thiên Thảo thấy anh xé một cục nét vào trong phía lỗ mũi, trong lòng cười trộm một đợt, không phải là chảy máu mũi chứ!? "Nghiêm Húc, anh đã bao nhiêu năm không chạm vào phụ nữ, hả?" Thiên Thảo đi qua ôm lấy hông của anh từ phía sau: "Vì sao không chạm vào em?" "Em... Còn nhỏ. " "Hả? " "Em đã trưởng thành." "Đó không phải tốt hơn sao?" "Anh sợ làm em đau..." Thiên Thảo bị vẻ lo-gic của Nghiêm Húc làm giật mình, tinh tế suy nghĩ một chút, Nghiêm Húc có ý là không... Sợ nơi đó của mình nhỏ, sau đó chỗ của anh trưởng thành... Phù phù... Lẽ nào anh sợ mình không chứa nổi anh sao? Tư tưởng kì lạ... Thiên Thảo che miệng nén cười, suýt chút nữa nội thương: "Nghiêm Húc, cuối cùng anh đã cấm dục bao nhiêu năm, có thể nhịn như vậy, không tốt cho cơ thể." "..." Nghiêm Húc im lặng rồi im lặng, sau đó thở dài: "Anh hi vọng lần đầu tiên của em... Rất hoàn mỹ." Thiên Thảo ngơ ngẩn, sau đó yên lặng ôm lấy Nghiêm Húc, bởi vì lần đầu tiên của Nghiêm Húc cũng không hoàn mỹ, đó là dưới tình huống do bị mình cho ăn thuốc, trong phòng vệ sinh. Chính mình mắc nợ anh rất nhiều. "Nghiêm Húc, em nghĩ nhất định em vì anh mà đến thế giới này." "Vì sao nói như vậy? " "Là anh để em hiểu được*, vốn lúc em đang cho mình là phải chết thật, tất cả đều kết thúc, lúc sẽ không còn được gặp lại anh, ông trời lại cho em một cơ hội, để em xuất hiện ở bên cạnh anh, để em đổi một cơ thể khác, để em cần hiểu* mất lòng của anh, để em thật sự nghiêm túc đến với anh." "Nói như vậy, anh cũng hiểu được, nhất định anh vì em mà đi đến cái thế giới này." Nghiêm Húc đơn giản hôn lấy môi Thiên Thảo: "Mỗi người đều sống vì đối phương, giống như anh tìm thấy em, vào mười năm trước, mà bây giờ em lại tìm thấy anh." Khi chúng ta đều tìm thấy đối phương, nhất định sống chân chính vì đối phương, biến hai kiểu sống thành một cuộc sống.  ----The end *Sokrates hay Socrates (tiếng Hy Lạp cổ đại: Σωκράτης Sōkrátēs) là một triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh là bậc thầy về truy vấn. Về năm sinh của ông hiện vẫn chưa có sự thống nhất giữa năm 469 hay 470. (469–399 TCN), (470–399 TCN). Ông sinh ra tại thành phố Athena, thuộc Hy lạp, và đã sống vào một giai đoạn thường được gọi là hoàng kim của thành phố này. Thời trẻ, ông nghiên cứu các loại triết học thịnh hành lúc bấy giờ của các "triết học gia trước Sokrates", đó là nền triết học nỗ lực tìm hiểu vũ trụ thiên nhiên chung quanh chúng ta. Tên ông được phiên âm ra tiếng Việt thành Xô-crát. Socrates-tranh-ve.jpg Sokrates được coi là nhà hiền triết, một công dân mẫu mực của thành Athena, Hy Lạp cổ đại. Ông là nhà tư tưởng nằm giữa giai đoạn bóng tối và giai đoạn ánh sáng của nền triết học Hy Lạp cổ đại. Sokrates còn được coi là người đặt nền móng cho thuật hùng biện dựa trên hệ thống những câu hỏi đối thoại. Ông có tư tưởng tiến bộ, nổi tiếng về đức hạnh với quan điểm: "Hãy tự biết lấy chính mình", "Tôi chỉ biết mỗi một điều duy nhất là tôi không biết gì cả". Ông bị chính quyền khi đó kết tội làm bại hoại tư tưởng của thanh niên do không thừa nhận hệ thống các vị thần cũ được thành Athena thừa nhận và bảo hộ và truyền bá các vị thần mới. Vì thế ông bị tuyên phạt tự tử bằng thuốc độc, mặc dù vậy ông vẫn có thể thoát khỏi án tử hình này nếu như ông công nhận những cáo trạng và sai lầm của mình, hoặc là rời bỏ Athena. Nhưng với quan điểm "Thà rằng chịu lỗi, hơn là lại gây ra tội lỗi.", ông kiên quyết ở lại, đối diện với cái chết một cách hiên ngang. Theo ông sự thật còn quan trọng hơn với cả sự sống. Sinh thời ông không mở trường dạy học, mà thường coi mình là có sứ mệnh của thần linh, nên phải đi dạy bảo mọi người và không làm nghề nào khác. Sokrates thường nói chuyện với mọi người tại các nơi công cộng, tại các agora và không lấy tiền, nên ông chấp nhận sống một cuộc sống nghèo. Học trò xuất sắc của ông là đại hiền triết Platon từng theo học trong 8 năm ròng.