Edit: Um-um, Nguyệt Hoa Dạ Tuyết, Thảo My, Hạ Tiểu Phong
Beta: Thanh Hưng, Thảo My, Melodysoyani
Có một ngày, Thiên Thảo nằm ở trên giường nghe được Nghiêm Húc kéo đàn Violin, cửa phòng bệnh mở ra, tiếng Violin ngừng lại, tiếng nói của Hữu Lệ truyền đến: "Tôi nghe nói đã sắp đến hạn thanh toán phí nằm viện của cô giáo Thiên Thảo, tại sao cậu còn chưa chịu nhận tiền tiết kiệm của chúng tôi, cậu nghĩ lấy gì để đóng thế?"
"Không cần lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị được đủ."
"Tiền thưởng thi đấu của cậu đều dùng hết rồi mà, không chỉ riêng tiền nằm viện, cô ấy còn phải đóng phí trị liệu, cậu lấy gì để đóng chứ?" Hữu Lệ gào lên với Nghiêm Húc: "Mặc dù rất khó tiếp nhận, tôi cũng biết cậu đang hết sức cố gắng, nhưng chẳng biết cô ấy còn có thể tỉnh lại hay không, lòng tôi đau thay cô giáo Thiên Thảo, đồng thời cũng đau lòng thay cậu... Các người đều là bạn tốt của tôi, nhưng bây giờ đã gặp phải tình huống này, cậu vẫn còn hy vọng xa vời rằng vài phần trăm cơ hội ấy sẽ xảy ra sao?"
"Tôi tính bán căn nhà này đi." Giọng nói chầm chậm không nghe ra cảm xúc gì của Nghiêm Húc vang lên: "Mặc kệ xác suất được mấy phần, dù sao vẫn có cơ hội......"
Cái gì? Bán nhà? Anh muốn bán căn nhà mẹ để lại cho anh, cho dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất vẫn chưa từng bán lại căn nhà, nay lại muốn bán đi?!
Không ngờ chỉ vì không muốn nhìn thấy cô sống dở chết dở......?
Trong lòng Thiên Thảo khổ sở, không biết là cảm giác đau hay ngứa lan ra từng tế bào, khoan đã, loại cảm giác này..... đây là cảm giác khi đến cơn nghiện, mặc dù rất nhỏ, nhưng cô có thể cảm nhận được, cơ thể của cô có tri giác rồi.
Dùng sức dẫy dụa muốn ngồi dậy, ngón tay giật giật, có thể cử động, rất tốt, lại cử động lần nữa thử xem......
Nghiêm Húc đang định tiễn Hữu Lệ đi, đột nhiên bệnh nhân duy nhất trong phòng giống như xác chết vùng dậy, vươn năm ngón tay ra trước lớn tiếng hét: "——— Không cần bán!"
Nghiêm Húc: "......"
Hữu Lệ: "......"
Vừa mừng vừa vui, vui xong lại sợ, sợ xong thì chính là rất rất hoảng sợ......
Đầu ngón tay Hữu Lệ run run chỉ vào Thiên Thảo: "Kỳ thật lúc trước cô chỉ giả bộ ngủ thôi đúng không...... Cô cô cô......" Nín nửa ngày: "...... Cô nha."
Nghiêm Húc chính là giật mình, giống như vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc không thể tưởng tượng nổi, Thiên Thảo từ trên giường đứng lên rút ống truyền dịch ra, giống như bay mà nhào vào trong lồng ngực anh: "Em đã tỉnh, em đã tỉnh......! Nghiêm Húc, em đã tỉnh......"
Nghiêm Húc giơ cánh tay lên, chậm chạp đặt lên lưng cô rồi ôm chặt lấy, vẫn có cảm giác không chân thật, nhưng mà, cô thật sự đã tỉnh, là thật...... Anh run rẩy cúi đầu xuống hôn môi cô, cực kỳ chân thật, đúng, là thật, không phải là giả......
"Hôn kiểu quái gì vậy......" Thiên Thảo cười ngẩng đầu lên, sau đó lần nữa chặn môi Nghiêm Húc lại.
Để em dạy cho anh.
Thân thể Nghiêm Húc lại trở nên cứng ngắc, cô đang hôn lại anh, cực kỳ tỉnh táo mà hôn anh.
Các bác sĩ trong bệnh viện nhìn thấy Thiên Thảo “còn sống” thì hết sức kinh hãi, ừ, ngay cả các bạn nhỏ đứng ngoài cửa cũng bị dọa đến ngốc luôn rồi.
Đây là trường hợp ngàn năm có một, là chuyện không thể tin được trong giới y học......
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác...... Chỉ có một lý do duy nhất để giải thích, chính là tất cả mọi chuyện đều do chẩn đoán nhầm lẫn mà gây ra! Nhất định là vậy!
Chuyện không thể tin được như vậy cũng không phải là lần đầu Thiên Thảo trải qua, từ ngày cô xuyên qua tất cả mọi thứ đều trở nên không thể tin được, cứ thản nhiên mà tiếp nhận thôi.
Thiên Thảo hôn lông mày, cái mũi, đôi mắt Nghiêm Húc mấy lần: "Chúng ta kết hôn đi!"
"Cái gì?" Vốn đã vui sướng đến không chịu nổi, những lời này của Thiên Thảo lại làm trái tim Nghiêm Húc chậm lại.
"Không phải anh đã thành niên rồi sao, nếu như anh không để ý em lớn hơn anh mấy tuổi, em muốn ở bên anh."
"Nếu như em không ngại anh nhỏ hơn em mấy tuổi......"
"Đương nhiên không ngại." Thiên Thảo ngắt lời anh: "Em vĩnh viễn cũng không để ý." Cô vùi đầu vào lòng Nghiêm Húc, cánh tay ôm lấy cổ anh thật chặt: "Anh có khỏe không, sao lại ngốc như vậy chứ......"
"Anh ngốc ở đâu?" Nghiêm Húc vẻ mặt ngây ngốc nói.
Thiên Thảo buột miệng cười: "Ừ, chính là ngốc, cám ơn anh ngốc như vậy." Sau đó kiễng chân lên tiếp tục hôn anh: "Chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm đi, không phải anh nói trong đó có rất nhiều món em thích sao...... Căn nhà của anh vĩnh viễn không thể bán, bởi vì sau này trong nhà sẽ có rất nhiều người, em vẫn muốn ở chỗ đó......"
Gương mặt Nghiêm Húc ửng hồng: "Em đều nghe thấy hết."
"Ừ, em còn nghe được những lời khác, ví dụ như những suy nghĩ trong lòng anh sau khi trở về từ nước Pháp, em còn nhớ rất rõ, có muốn em nói lại một lần không?"
Nghiêm Húc nhanh chóng đáp: "Không cần!"
"Vậy sau này, em sẽ từ từ kể với anh, những suy nghĩ của em khi nghe được những lời đó.”
Nghiêm Húc quay đầu lấy bàn tay che ở trên chóp mũi, cũng che đi gương mặt đang ửng hồng của mình: "Ừ."
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Thiên Thảo soi gương xử lý dung nhan, quả nhiên một nửa bên mặt có vết thương do xe quẹt để lại, nhưng mà cũng không có gì, bây giờ kỹ thuật chỉnh dung tốt như vậy, cho dù cô muốn sửa gương mặt lại giống như kiếp trước cũng không thành vấn đề. Nhưng mà trong khoảng thời gian nay cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cảm thấy hối hận vì sao lúc đầu mình không chọn Nghiêm Húc.
Nhưng mà nếu như ngay từ đầu đã chọn anh, giữa hai người cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất định tình cảm sẽ không sâu đậm giống như bây giờ.
Lúc mới đến thế giới này, người cô tin tưởng là Tân Xuyên, bởi vì anh ta đối tốt với cô, nhưng cô lại không biết, tình cảm phải nên từ từ cảm nhận.
Trong tờ Sắc Giới có nói, con đường đi thông qua trái tim của phụ nữ là âm đ*o, nó đúng, nhưng cũng không đúng. Phụ nữ sẽ không vì ham muốn mà ở bên một người đàn ông, loại tình cảm này chỉ là ỷ lại mà thôi, chỉ vì quan hệ giữa họ thân mật hơn so với nam nữ bình thường rất nhiều, cho nên mới lựa chọn lệ thuộc vào anh ta, cảm thấy trừ mình ra anh ta sẽ không thể quan hệ thân mật với một người nào khác nữa.
Nhưng mà cô và Nghiêm Húc lại khác, cuộc làm tình của họ là thuốc gia tăng tình cảm, để cho cô bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của anh, cũng làm cho anh càng thêm cố gắng cảm hóa cô.
Đó là tình cảm chân chính, làm tình vĩnh viễn sẽ không làm ra tình cảm, có lẽ có, nhưng tình cảm đó có thể gọi là một loại quyến luyến đi.
Chuyện Thiên Thảo tỉnh lại gây ra náo động lớn, rất nhanh, lại có người lo lắng cho sự nghiệp tương lai của cô, mặc dù cô bị bắt buộc hít ma túy, nhưng muốn thoát tội cũng là rất khó, cô từ trên giường bệnh tỉnh dậy nhanh như vậy, thời kỳ ủ bệnh của ma túy còn chưa qua, nhất định sẽ tái phát lần nữa.
Lúc xuất viện có rất nhiều phóng viên ẩn núp xung quanh, thấy Thiên Thảo vừa ra thì lập tức vây lại, các nhân viên an ninh phải mất rất nhiều công sức mới che chở Thiên Thảo ra xe an toàn.
Từ trong miệng của Nghiêm Húc biết được, cha của Cửu Thiên Thảo không chỉ bị tội thao túng thị trường chứng khoán mà còn kèm theo tội giết người.
Mà người chết là mẹ của cô.
Lúc nghe được tin tức này Thiên Thảo ngẩn người, trong lòng không khỏi phiền muộn, người phụ nữ kia vì cô mà chết, mà hung thủ của mọi chuyện lại là người đàn ông kia, dù là cái chết của cha Nghiêm Húc, hay là chuyện cô nằm viện với cơn nghiện, đều là tại cha của Cửu Thiên Thảo.
Nghe nói hiện tại người đàn ông này đang lẩn trốn trong nước, nhưng mà cảnh sát đã tìm được tung tích của ông ta, có thể phá án ngay lập tức, ngồi trong xe bên cạnh Nghiêm Húc, đột nhiên Thiên Thảo cảm thấy rất an tâm, cầu nguyện cho người đàn ông kia nhanh chóng bị bắt, cô muốn cùng Nghiêm Húc sống yên ổn, bình bình đạm đạm mà qua một đời.
Cả kinh bởi đoạn thăng trầm gọi là tình này, làm sao có thể bình thản nói ra chữ tình này, thông thường thì hai thứ đó không thể thống nhất, có thể cùng nhau đồng sinh cộng tử, nhưng không thể cùng nhau cô quạnh, thời gian có thể làm phai nhòa rất nhiều tình cảm, nhưng mà cô và Nghiêm Húc đã cùng trải qua rất nhiều thăng trầm, dù cô có yên tĩnh nằm yên một chỗ mặc cho thời gian trôi qua, thì tình cảm của bọn họ cũng không phai nhạt mà lại còn gần nhau thêm một bước.
Hay là nói, Nghiêm Húc đã cho cô biết cái gì gọi là tình yêu.
Yên lặng nắm lấy tay của anh, Thiên Thảo nói với Nghiêm Húc: "Em muốn đến trại cai nghiện một lát."
Nghiêm Húc nắm ngược lại bàn tay cô: "Ừ, anh chờ em trở lại."
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
120 chương
36 chương
29 chương
10 chương